Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Chấn Hoa nhìn Long Tư Hạo cười gật dầu, sau đó để Lê Văn Bác đẩy mình lùi ra.

Long Tư Hạo cưng chiều nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn, cười tươi nâng tay lên ý bảo cô khoác lấy tay anh.

Lê Hiểu Mạn nhìn anh cười tao nhã, sau đó vươn tay ra khoác lên tay anh.

Theo tiếng nhạc hôn lễ vang lên, cô và Long Tư Hạo vai kề vai, cười hạnh phúc bước từng bước về phía lễ đài.

Lúc này cô vãn đắm đuối nhìn anh, anh thì thâm tình nhìn cô.

Ánh mắt hai người chưa hề dời đi, lúc này đi trên thảm trắng, nhìn hai người như đi ra từ bức tranh đẹp, nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi, nhìn thế nào cũng giống kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.

Lạc Thụy đảm nhiệm vị trí rể phụ cùng phù dâu Tưởng Y Y đi sau lưng bọn họ, còn tiểu Nghiên Nghiên vốn đi trước Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn nhưng hôm nay hơi đặc biệt nên để Lâm Mạch Mạch dắt bé ở bên cạnh.

Lâm Mạch Mạch ở đây đương nhiên Ngụy Tử Đình cũng ở đây.

Lăng Hàn Dạ cũng ở đây, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chằm chằm trên mặt Lâm Mạch Mạch, thấy cô như không quen biết mình, từ lúc tiến vào chưa từng nhìn anh ta, anh ta nhíu chặt đầu lông mày, vẻ mặt mất mác và bi thương.

Hôm nay Lăng Dinal không tới, cô bị anh trai nhốt lại vì sợ sẽ phá hôn lễ.

Tới tham gia hôn lễ còn có Hàn Cẩn Hi, nhưng anh ta đứng ở một nơi không dễ thấy, đôi mắt màu lam nhìn Lê Hiểu Mạn mặc áo cưới trắng tinh, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt không che giấu được sự cô đơn và đau khổ.

Mễ Tây đứng bên cạnh anh ta, thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn, ánh mắt chưa từng dời đi thì nhíu mày nhắc nhở: “Ông chủ, hôm nay anh có hội nghị cực kì quan trọng cần bay qua Anh.”

Hàn Cẩn Hi như không nghe thấy lời của Mễ Tây mà vẫn nhìn cô.

Mà ở một góc khác của hội trường, ánh mắt của Long Quân Triệt cũng nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn, thấy cô mặc áo cưới trắng tinh sóng vai với Long Tư Hạo, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng ông ta cao hứng thay cho cô, ông ta không muốn phá hủy hôn lễ của cô và Long Tư Hạo.

Hoắc Nghiệp Hoằng lúc trước tiến vào phòng nghỉ cô dâu muốn ngăn cản hôn lễ lúc này lại im lặng ngồi đó, chỉ là khóe môi lại nở nụ cười vô cùng quỷ dị.

Mạn Mạn, Tư Hạo, các người quá ngây thơ rồi, các người nghĩ hôn lễ sẽ diễn ra bình thường sao?

Mà Hoắc Vân Hy ở bên cạnh ông ta thấy Lê Hiểu Mạn sắp cùng Long Tư Hạo cử hành hôn lễ, anh ta xiết chặt nắm đấm, nhìn một vòng hội trường, ánh mắt rơi vào người Long Quân Triệt.

Hôm nay Long Quân Triệt mặc chính trang, đeo thêm một chiếc mắt kính che đi 1/3 khuôn mặt.

Hoắc Vân Hy cảnh giác nhìn xung quanh mới tiến về phía ông ta.

Mà Hoắc Nghiệp Hoằng nhận ra được hành động của Hoắc Vân Hy cũng nhìn ông ta, nhìn thấy anh ta đi tới cạnh một người đàn ông đeo kính râm, đôi mắt ông ta lóe sáng, cẩn thận đánh giá Long Quân Triệt.

Cảm thấy khuôn mặt này khá quen thuộc, đôi mắt ông ta nheo lại đầy nghi ngờ.

Long Quân Triệt.

Ông ta cảm thấy giống Long Quân Triệt nhưng không phải xác định.

Vốn ông ta còn định nhìn kĩ hơn nhưng Hoắc Vân Hy vừa đi tới đúng lúc che đi, Hoắc Nghiệp Hoằng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của Hoắc Vân Hy.

Ông ta thu hồi tầm mắt, quyết định về nhà hỏi Hoắc Vân Hy cho rõ, hôm nay người ông ta thấy có phải Long Quân Triệt hay không.

Hoắc Vân Hy đứng bên cạnh Long Quân Triệt, vẫn nghi hoặc nhìn ông ta: “Vì sao ông không cho tôi phá hủy hôn lễ?”

Long Quân Triệt nhạy cảm nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng cách đó không xa mới nhìn Hoắc Vân Hy, nhỏ giọng: “Sao cậu lại qua đây? Rất dễ dụ ánh mắt ông nội cậu, hôn lễ hôm nay sẽ không tiến hành bình thường.”

Dứt lời, ông ta ngẩng lên nhìn Lê Hiểu Mạn.

Lúc này Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đang đứng ở trên lễ đài, người chủ trì đang đọc diễn văn.

“Tình yêu là đóa hoa xinh đẹp nhất trên thế giới, là sức mạnh đáng tin nhất trong cuộc sống, là sức mạnh lớn nhất trong sinh mệnh cũng là chuyện động lòng người nhất trong cuộc đời, hôn nhân là cảng tránh gió của tình yêu, các bạn bè khách mời…”

“Tư Hạo.”

Người chủ trì hôn lễ còn chưa đọc xong diễn văn thì một tiếng Tư Hạo đột nhiên vang lên cắt ngang lời người chủ trì hôn lễ, cũng khiến cả toàn trường kinh ngạc.

Nghe được âm thanh, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều cong môi, gian kế của hai người đã thực hiện được, Sophie xuất hiện rồi.

Tuy hai người không xoay người lại nhưng nghe âm thanh có thể đoán được là cô ta.

Sophie kéo Long Dập theo thảm trải hoa hồng đi về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.

Mà Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng xoay người lại.

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Allen, đáy mắt đều là sự đau lòng.

Vì không muốn để Sophie biết cô đã biết Allen là con trai của cô và Long Tư Hạo, vì không muốn Sophie biết cô đã biết Allen là con trai cô.

Ánh mắt của cô trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Sophie, đưa tay chỉ Long Dập: “Sophie, cô tới đây làm gì? Allen có quan hệ gì với cô.”

Sophie nắm chặt tay Long Dập, không để cho bé thoát ra, mà cô ta thì cao ngạo hất càm, ánh mắt lạnh lùn nhìn Lê Hiểu Mạn, như sợ khách mời không nghe được còn cố lớn tiếng: “Allen là con trai của tôi và Tư Hạo.”

Hiện tại cô ta rất không xác định Long Tư Hạo có hoài nghi Long Dập không phải là đứa con cô ta sinh nhưng hôm nay cô ta tới đây chỉ phá hôn lễ, quấy rỗi hôn lễ, cô ta mặc kệ Long Tư Hạo có tin hay không, Lê Hiểu Mạn có tin hay không, cô ta chỉ cần toàn bộ khách mời tin là được.

Long Dập và Long Tư Hạo có bộ dạng vô cùng giống nhau, lời này của Sophie làm cho tân khách toàn hội trường rộ lên, tất cả mọi người kinh ngạc và không dám tin nhìn Long Tư Hạo.

Mà Sophie mấy hôm trước lên đầu đề, đối với khuôn mặt của cô ta, khách mời ở hội trường có không ít người nhận ra, sau đó bắt đầu chỉ trò bàn tán nhao nhao.

Đối với lời bàn tán khắp nơi, Sophie làm như không nghe thấy, hôm nay cô ta dám tới hội trường phá hôn lễ liền nghĩ tới chuyện mình bị bàn tán.

Hình nude của cô ta bị lộ ra, mọi người thấy hết, cũng tiếp nhận xong rồi thì cô ta còn sợ bị người ta chỉ trỏ nữa sao?

Không chiếm được liền hủy diệt.

Nếu cô ta không chiếm được thì cô ta cũng sẽ không để cho Lê Hiểu Mạn đạt được, hôm nay cô ta bị người người nhục mạ, cô ta cần phá hủy hôn lễ của bọn họ.

Cô ta sẽ không để Lê Hiểu Mạn được hạnh phúc, cô ta nhất định phải hủy đi hạnh phúc của cô, còn muốn cô nếm thử cảm giác bị người lăng nhục sống không bằng chết.

Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie, đôi môi lạnh lùng nhếch lên: “Cô nói Allen là con trai cô, cô có chứng cứ gì?”

Sophie bày ra giám định ADN của Long Tư Hạo và Allen, nhìn Lê Hiểu Mạn: “Đây là chứng cứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK