Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quản lý Dư thấy Hoắc Vân Hy không dạy dỗ anh ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cung kinh snhinf anh ta: “Nhận được sự để ý của Tổng giám đốc, được anh dùng lương cao mời tôi về Hoắc thị, tôi đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, có thể tới Hoắc thị làm việc là vinh hạnh của tôi, công trạng ở đó đều là do tổng giám đốc anh có cách lãnh đạo.”

“Quản lý Dư khiêm tốn rồi.” Hoắc Vân Hy nhìn Dư Chung Hải: “Chỉ cần anh ở Hoắc thị làm việc cho tốt tôi sẽ không bạc đãi anh.”

Dứt lời anh ta mặt lạnh nhìn Hoàng Đức rồi mới để cho hai người ra ngoài.

Hai người vừa bước ra, dây thần kinh căng lên mới dần buông lỏng.

Quản lý bộ phận tiêu thụ Hoàng Đức xoa mồ hôi trên trán, anh ta thật bội phục nhìn Dư Chung Hải: “Quản lý Dư, anh mới đến Hoắc thị nhậm chức một tháng mà đã nhấc lên đương công lao, tôi…”

Lời của Hoàng Đức còn chưa nói xong thì đã thấy Hoắc Nghiệp Hoằng chống gậy đi tới.

Mà hộ tống ông ta còn có quản gi Hoắc Nghiêm và mấy người cấp cao của công ty.

“Hoắc lão gia tử đến đây.”

Hoàng Đức nhìn quản lý Dư nói xong liền đứng qua một bên để tránh đường cho Hoắc Nghiệp Hoằng.

Dư Chung Hải nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng đầu đầy tóc bạc, tuy anh ta vừa tới Hoắc thị nhưng Hoắc Nghiệp Hoằng anh ta vẫn biết, anh ta cũng cung kính đứng qua một bên.

Sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng không tốt, đôi mắt già nhưng giống như có thể bắn ra sự lạnh lẽo.

Ông ta chống gậy đi về phía trước, lúc đi qua Hoàng Đức và Dư Chung Hải thì không dừng lại.

Mà Hoàng Đức và Dư Chung Hải hai người cúi đầu, lúc Hoắc Nghiệp Hoằng đi qua hai người bọn họ thì nhỏ giọng chào Hoắc lão gia tử, xem như chào hỏi.

Hai người chờ Hoắc Nghiệp Hoằng vào phòng tổng giám đốc mới rời đi.

Mà vào phòng tổng giám đốc chỉ có một mình Hoắc Nghiệp Hoằng và quản gia Hoắc Nghiêm, những người khác không đi vào mà chờ ở bên ngoài.

Hoắc Nghiệp Hoằng đi vào sắc mặt không vui ngồi xuống.

Mà Hoắc Nghiêm thì đứng bên cạnh ông ta.

Hoắc Vân Hy thấy ông nội tới công ty, anh ta đứng lên đi tới ngồi đối diện với ông ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng mới dịu lại, đối với chuyện ông ta đến anh ta cũng không hề kinh ngạc.

Anh ta mở miệng trước: “Ông nội hôm nay tới là vì chuyện hôm qua chúng ta tiến hành giới thiệu sản phẩm mới sao?”

Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày nhìn Hoắc Vân Hy tức giận: “Vân Hy, ông nội tin tưởng năng lực của cháu nên mới giao công ty cho cháu quản lý, nhưng lần này cháu…”

Hoắc Vân Hy thấy Hoắc Nghiệp Hoằng thất vọng về mình, anh ta nhíu mày, đôi mắt đen như mực lạnh lùng: “Ông nôi, cháu hoài nghi công ty có nội gián, là có người tiết lộ sản phẩm mới của chúng ta ra ngoài.”

Chuyện đó Hoắc Nghiệp Hoằng đương nhiên cũng nghĩ tới, vì sớm không đến muộn không đến lại đến lúc bọn họ tiến hành giới thiệu sản phẩm mới, hơn nữa sản phẩm đưa ra cũng là Phỉ Thúy mà sản phẩm ngáy mai bọn họ công bố sản phẩm ra ngoài cũng như thế, rõ ràng là cố ý.

Cho nên công ty có nội gián là chắc chắn.

Ông ta tái mặt hỏi: “Chuyện này cháu định xử lý như thế nào? Đông Phương Châu là sản phẩm sáu sao của chúng ta, đều làm tử Phỉ Thúy, bọn họ lại tuyên bố ra trước chúng ta để chiếm lợi thế trước, đối với sản phẩm ngày mai tuyên bố của chúng ta vô cùng bất lợi. Sản phẩm mới của công ty phải giữ bí mật trước khi công bố ra ngoài, sao VI biết được? Những thứ này cháu phải tra cho rõ.”

Nghĩ đến có người tiết lộ cơ mật của công ty, ánh mắt Hoắc Vân Hy lạnh lẽo: “Ông nội yên tâm đi, chuyện này đang điều tra.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nheo mắt: “Mặc kệ tra ra là ai, đều phải nghiêm trị không tha, ông không cho phép có người ở Hoắc thị giở trò quỷ.”

“Cho dù ông nội không nói như vậy, cháu cũng sẽ không bỏ qua cho người dám tiết lộ cơ mật.”

Trong mắt Hoắc Vân Hy hiện lên sự ngoan độc, lập tức nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ngày mai có cần cử hành lễ tuyên bố sản phẩm hay không?”

Hoắc Vân Hy hỏi như vậy vì anh ta cảm thấy VI đã công bố sản phẩm trước một bước hơn nữa còn là trang sức Phỉ Thúy, hơn nữa ngày mai Hoắc thị bọn họ tuyên bố sản phẩm ra ngoài cũng là trang sức Phỉ Thúy, nếu bọn họ đúng lịch tuyên bố sản phẩm nhất định sẽ có đồn đãi.”

Anh ta nhìn sản phẩm Đông Phương Châu mới ra, mỗi món trang sức đều được thiết kế tốn nhiều công phu, chiếm lấy ánh mắt người khác, như muốn so với sản phẩm sáu sao của Hoắc thị bọn họ, thật sự có thể đả động sức tiêu thụ.

Hơn nữa cơ hội còn bị chiếm trước, anh ta cảm thấy buổi tuyên bố ngày mai sẽ diễn ra không thành công.

Hoắc Nghiệp Hoằng trầm tư một lát, gương mặt trở nên khó đoán: “Không thể hủy bỏ, ngày mai phải đúng thời hạn tuyên bố ra bên ngoài, một tháng sau sản phẩm sẽ tung sang thị trường Mỹ.”

Nghe ông ta nói đúng thời hạn cử hành, Hoắc Vân Hy nhìn ông ta nhưng không phản đối.

“Nhanh chóng tra ra ai là nội gián đi.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Hoắc Vân Hy nói xong liền đứng lên chống gậy rời đi.

Nhưng ông ta vừa đi liền xoay người lại nhìn Hoắc Vân Hy: “Buổi tuyên bố sản phần ngày mai mời những ai? Tư Hạo và Mạn Mạn có mời không?”

Nghe ông ta nhắc tới Lê Hiểu Mạn, trong mắt Hoắc Vân Hy vô cùng mất mác và bi thương.

“Cháu để cho người ta đưa thiệp mời tới bọn họ.”

Hoắc Vân Hy cúi đầu nói xong mới ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng không nhìn ra vui giận: “Buổi tuyên bố ngày mai ông nội có tham dự hay không?”

“Sản phẩm mới của Hoắc thị tuyên bố đương nhiên ông phải đích thân tham dự.”

Dứt lời Hoắc Nghiệp Hoằng được Hoắc Nghiêm đỡ ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Vân Hy.

Sau khi Hoắc Nghiệp Hoằng rời đi, anh ta ngồi xuống bàn làm việc, cảm thấy mệt mỏi xoa mi tâm, ánh mắt rơi vào khung hình anh ta đặt trên bàn làm việc, bà người trên bức hình cười rung động lòng người đó chính là Lê Hiểu Mạn.

Anh ta cầm khung hình, ngón tay khẽ vuốt ảnh cụp, lồng ngực như bị dao đâm đau vô cùng.

Khóe mắt anh ta dần ướt át, đôi mắt đen như mực tràn đầy thống khổ và hối hận.

Nếu lúc trước anh ta quý trọng cô thật tốt thì tốt biết bao.

Nếu trên đời này có thuốc hối hận thì tốt làm sao.

Mạn Mạn, nếu có một ngày em không còn chán ghét anh nữa, không còn hận anh nữa thì tốt biết bao.

Mạn Mạn, anh sai rồi, thật xin lỗi, là anh tự tay đẩy em cho người đàn ông khác.

Anh ta đặt khung hình lên ngực, hai mắt nhắm chặt, những giọt nước mắt hối hận rơi đầy hai má.

Lúc anh ta đau lòng và bi thương nên không nhận ra có người tiến vào văn phòng của mình, lúc này đang đứng ngay trước bàn làm việc của anh ta.

“Sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất lúc trước phải làm thế.”

Đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lùng, Hoắc Vân Hy cả kinh mở mắt ra.

Đứng trước bàn làm việc của anh ta là Long Quân Triệt, nhìn thấy ông ta, anh ta kinh ngạc nhưng cũng đoán được ông ta tới làm gì.

Anh ta nheo mắt: “Ông tới đây là vì chuyện VI tuyê bố sản phẩm mới sao?”

Long Quân Triệt thâm sâu nhìn anh ta sau đó ngồi xuống ghế sofa, hai chân gác chồng lên nhau.

Đôi mắt hẹp dài híp thành một đường: “Tôi tới không chỉ vì chuyện này.”

Hoắc Vân Hy đứng lên đi tới ghế sofa ngồi xuống: “Vậy ông tới còn gì nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK