Ở lối ra, Lê Hiểu Mạn ngoái đầu nhìn về phía Tiểu Long Dập sau đó nhíu mày ra khỏi phòng triển lãm.
Tiểu Long Dập vốn đang đi về phía mẹ bỗng xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn rời khỏi triển lãm, đôi mắt nhỏ hẹp dài gắt gao nhìn hướng Lê Hiểu Mạn rời khỏi, trên khuôn mặt nhỏ đẹp trai soái khí có chút mất mát.
“Allen!” Lúc này, phía sau cậu truyền đến một giọng nói yêu kiều.
Tiểu Long Dập nghe thấy liền thu lại khuôn mặt nhỏ mất mát, xoay người nhìn người phụ nữ mặc váy trắng, khí chất ưu nhã dịu dàng đang đứng phía sau mình, giọng nói non nớt trong trẻo không nghe ra bất kì ngữ khí gì: “Mẹ.”
Người phụ nữ dịu dàng nhìn Tiểu Long Dập còn nhỏ mà đã bình tĩnh ưu nhã như ông cụ non, cô hơi nhíu mi, ngay sau đó trên gương mặt tuyệt mỹ dịu dàng động lòng người hiện lên một tia cười nhẹ: “Allen, vừa nãy con nhìn gì đấy?”
Tiểu Long Dập nhìn mẹ, thấy mẹ cười với mình nhưng trong lòng lại không cảm thấy ấm áp như dì vừa nãy cười với mình.
Cậu không biết thế nào nhướng đôi mày kiếm, khuôn mặt nhỏ đẹp trai soái khí mang theo nụ cười nhạt ưu nhã: “Mẹ, khi nào chúng ta đến Mỹ? Không phải mẹ nói đem con đi tìm daddy sao?”
Người phụ nữ dịu dàng nghe Tiểu Long Dập nhắc tới daddy cậu, trong con ngươi màu nâu hiện lên vẻ đau khổ, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Long Dập cực kỳ giống ba thằng bé, trong lòng lại tràn ngập hận ý và đau khổ.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của Tiểu Long Dập đều khiến cô đau khổ vạn phần, cũng khiến cô rất mâu thuẫn.
Trong lòng cô tràn ngập oán, tràn ngập hận, thậm chí là ghen ghét sâu đậm.
Có đôi khi cô sẽ vì sự đố kị trong lòng lòng mà nổi điên, hy vọng Tiểu Long Dập biến mất, có đôi khi cô lại không muốn mất thằng bé.
Tiểu Long Dập thấy vẻ mặt mẹ mình không đúng lắm, cậu bước một bước nhỏ lên kéo tay mẹ, đôi mắt nhỏ hẹp dài mang theo vài phần quan tâm nhìn cô: “Mẹ, đừng nghĩ tới việc không vui nữa, nếu cứ nhăn mặt daddy sẽ không thích nhìn đâu, mẹ lại muốn khóc nhè à?”
Người phụ nữ dịu dàng nghe vậy nhìn Tiểu Long Dập cười cười, ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn cậu: “Allen, con là con trai ngoan của mẹ, Allen phải nhớ kỹ, mẹ là người yêu con nhất trên đời này, bất luận khi nào, bất luận mẹ làm sai cái gì, ngay cả mẹ đánh con mắng con, Allen cũng đừng rời khỏi mẹ được không?”
Tiểu Long Dập không rõ vì sao mẹ mình luôn bảo mình đừng rời khỏi mẹ, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều.
Cậu nhìn mẹ mình gật gật đầu, ưu nhã cười: “Mẹ yên tâm, Allen sẽ không bỏ mẹ đi đâu.”
“Thật là con ngoan của mẹ.” Người phụ nữ dịu dàng nhoẻn miệng cười, thấy Tiểu Long Dập nói xong liền cúi đầu hôn một cái lên cái trán trắng trẻo của cậu, sau đó nắm tay cậu rời đi.
...
Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, Hàn Cẩn Hi cùng đến một tiệm cơm Tây ở thành phố H ăn trưa, sau đó lại đến công viên trò chơi, đến tối Hàn Cẩn Hi mới tự mình lái xe đưa Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên về chung cư của họ.
Đưa bọn cô về chung cư xong, vì Hàn Cẩn Hi nhận được một cuộc điện thoại có việc nên rời đi.
Lê Hiểu Mạn đi vào phòng tắm rửa trước, sau đó làm cơm chiều, Tiểu Nghiên Nghiên cũng tự về phòng mình, lấy ipad mẹ mới mua nằm trên giường chơi một hồi.
Nhớ đến lâu rồi không nói chuyện phiếm với chú kia liền lấy Apple 6plus mà Hàn Cẩn Hi mua cho cô bé ra đăng nhập MSN chat, trong danh sách bạn bè tìm nick name người kia là chú “G”.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho dù thông minh thì đánh chữ cũng là cả vấn đề, cho nên cô bé dùng voice chat, nick name là tên tiếng anh “Amber” của mình.
Tiểu Nghiên Nghiên cầm di động, giọng nói ngọt ngào êm tai.
“Chú “G” có đó không? Amber gọi chú, Amber có tin tức tốt muốn chia sẻ với chú “G” nè.”
Đối phương “G” lập tức trả lời, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính, là giọng của một người đàn ông: “Amber có tin tức gì tốt muốn chia sẻ với chú G đây?”
Amber: “Triển lãm châu báu cá nhân lần đầu của mẹ Amber tiến hành rất thành công á! Chú “G” ơi, mẹ Amber giỏi không?”
G: “Có thể dạy Amber giỏi như vậy, mẹ Amber nhất định cực kì giỏi, mẹ Amber cũng thích thiết kế châu báu à?”
G nói xong câu đó liền trầm mặc, như lâm vào trong cảm xúc bi thương nào đó không thể tự kềm chế.
Amber: “Chú G, thân thể của chú sao rồi? Còn ho khan không?”
Đối phương không trả lời lại, Tiểu Nghiên Nghiên nhìn chằm chằm màn hình di động đợi một hồi lâu.
Khi Lê Hiểu Mạn làm xong cơm chiều vào phòng cô bé, thấy cô bé nằm trên giường ôm di động, cô nhẹ gõ cửa phòng: “Amber, lại nói chuyện phiếm với chú G kia sao? Ăn cơm thôi.”
“Sao mẹ biết?” Tiểu Nghiên Nghiên buông di động, xuống giường đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn: “Có đồ ăn con thích không ạ?”
“Mọi thứ đều là đồ con thích ăn.” Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìnTiểu Nghiên Nghiên, cười nói xong bế cô bé lên rời khỏi phòng ngủ đến nhà ăn.
Hai người vừa rời khỏi phòng ngủ: “G” liền trả lời.
“Cám ơn Amber quan tâm, chú G không ho khan nữa, đã khỏe rồi.”