Sau khi tan làm, Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch vừa chào nhau ở trước cửa công ty, cô liền nhận được cuộc gọi từ Hoắc Vân Hy.
Cô do dự, cho đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, cô mới nghe máy.
“Mạn Mạn, giờ em đang ở đâu? Mau về Hoắc gia.” Giọng Hoắc Vân Hy trong điện thoại rất khẩn trương lo lắng.
Nghe ra dường như có chuyện gì, Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội người... đột nhiên huyết áp cao.. hộc máu té xỉu.”
Giọng nói Hoắc Vân Hy run rẩy, như sợ điều gì, làm Lê Hiểu Mạn nghe xong toàn thân căng thẳng, lập tức nói: “Được, tôi về ngay.”
Cúp máy, cô vội bắt taxi.
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen bảo thạch dừng trước mặt cô, người trong xe chính là Long Tư Hạo.
Anh đẩu cửa xe ra, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lê Hiểu Mạn, hơi cau mày: “Hiểu Hiểu, lên xe đi, anh đưa em về.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo đang đứng trước mặt mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khóe môi châm chọc: “Long tổng, không cần đâu, ngài bận rộn như vậy, tôi chỉ là một nhân viên hỏ nhoi nào có tư cách để ngài đưa về, anh vẫn cứ nên đưa những người phụ nữ khác của anh về thôi.”
Dứt lời, cô liền đi về phía trước, mới được hai bước, cổ tay đã bị nắm lại.
Nhìn cổ tay bị bàn tay to lớn của Long Tư Hạo nắm lấy, cô lạnh lùng nói: “Long tổng, đừng ép người quá đáng, mời buông tay.”
Long Tư Hạo không buông ra, còn giữ chặt tay cô hơn, đôi mặt hẹp dài khóa chặt hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn cuaru cô, trong lòng như bị đâm vào, đau đớn không thôi.
Ánh mắt anh nhu hòa mà phức tạp: “Hiểu Hiểu, chúng ta lên xe trước đi, anh sẽ giải thích rõ ràng về những gì em đã nhìn thấy.”
Lê Hiểu Mạn cười lạnh, khinh thường nhìn anh: “Anh có muốn giải thích hay không, tôi không cần nghe, tôi còn có việc, xin hãy buông tay tôi ra đi.”
Long Tư Hạo thấy thái độ của Lê Hiểu Mạn với mình cực kỳ lãnh đạm, đáy mắt anh hiện lên vẻ đau đớn, tay dùng sức kéo cô vào trong ngực: “Hiểu Hiểu, có nghe hay không là chuyện của em, giải thích hay không là chuyện của anh, nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng với em, anh tuyệt sẽ không thả em rời đi.”
“Buông...” Lê Hiểu Mạn ra sức giãy dụa trong ngực anh: “Long Tư Hạo, đủ rồi, anh có thể đừng tiếp tục dối trá như vậy có được không? Anh chán ghét tôi, anh cũng không phải là người có can hệ gì tới tôi, sao tôi phải nghe anh giải thích, mau buông tôi ra.”
“Anh dối trá? Chán ghét?” Lời nói của Lê Hiểu Mạn như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Long Tư Hạo khiến anh đau lòng, nắm lấy cằm cô truy vấn: “Anh dối trá, chán ghét ở chỗ nào?”
Lê Hiểu Mạn khinh thường nhìn anh: “Anh chỗ nào cũng dối trá, chỗ nào cũng đáng... A...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, bàn tay thon dài đã giữ chặt gáy cô, cúi đầu ngăn lại đôi môi cô, nuốt hết những lời cô định nói.
“Anh.. A.. Long Tư Hạo, buông ra...” Lê Hiểu Mạn mở lớn mắt, tức giận nhìn Long Tư Hạo, nghĩ muốn đẩy ra nhưng không cách nào đẩy anh ra được.
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô, cánh tay thon dài giữ lấy eo cô xoay người, đặt thân thể cô tựa vào xe Rolls-Royxe, túm hai tay cô qua đỉnh đầu.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, mắt mở lớn, kinh hoảng nhìn Long Tư Hạo: “Long.. Long Tư Hạo.. Anh muốn làm gì?”
Long Tư Hạo nguy hiểm nheo mắt, khẽ cười: “Làm chuyện mà anh muốn làm nhất....”
Nói đến đây, anh khẽ cắn vành tai cô, giọng nói trầm khàn: “Hôn em.”
Dứt lời, anh cúi người bá đạo mà mạnh mẽ hôn lên môi cô.
“A... Không...” Lê Hiểu Mạn thở dốc vì kinh ngạc, ở đây là bên ngoài tòa nhà công ty, lại là lúc tan làm, anh lại hôn cô, chuyện này không bị làm lớn lên mới là lạ.
Anh.. Anh điên rồi sao?
Chẳng lẽ anh muốn ngày mai cô bị bàn tán sao?
Đúng như Lê Hiểu Mạn suy nghĩ, bản thân Long Tư Hạo là một người rất có sức hấp hẫn, anh hôn cô bên xe đúng là cơ hồ đã oanh động tất cả các công nhân viên của TE.
Chỉ trong chốc lát, một đoàn người xúm lại, hơn nữa đa số lại là nhân viên ở TE, tất cả đều mắt mở to, mồm há rộng, kinh ngạc không thôi nhìn cảnh này.
Tổng giám đốc trong truyền thuyết của bọn họ luôn cách biệt với phụ nữ mà giờ lại không cố kỵ chút nào hôn một người phụ nữ?
Trong đám người, không ít người hít khí, thậm chí còn có người hưng phấn lấy điện thoại ra quay.