Mùi hôi kia rất giống mùi động vật chết thối rửa, nhưng dường như lại không giống xác động vật phát ra.
Quả thật cực kỳ khó ngửi, Lê Hiểu Mạn không cách nào đi tới nữa, cô xoay người, chuẩn bị rời đi, thấy Âu Dương Thần chống cây gậy đi tới.
Ngửi đượ mũi hôi thúi khó ngửi, Âu Dương Thần cũng bịt kín miệng mũi, chân mày nhíu chặt.
“Âu tiêu sinh, sao anh tới đây?” Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt Âu Dương Thần, nhìn anh ta, nói: “Nơi này thúi quá, chúng ta đi về trước.”
“Cô không muốn xem rốt cuộc là cái gì thúi như vậy sao?” Âu Dương Thần nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, liền đi tới hố to có đường kính ít nhất hai ba thước kia.
Tới càng gần, mùi hôi càng khó ngửi, gần như muốn làm người ta ngất xỉu.
Lê Hiểu Mạn vì không yên tâm anh ta, nên đi theo.
Cô nhíu mày, bịt kín mũi, tận lực nén giận.
Âu Dương Thần đi tới cách hố to một bước, nhìn vào trong hố, sắc mặt lập tức biến đổi.
Sau đó anh ta lấy tay bịt chặt miệng mũi, suýt chút nữa nôn ra.
“Âu tiên sinh, sao thế?”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, vội vàng tiến lên.
“Đừng tới.” Âu Dương Thần thấy cô tiến lên, lập tức lên tiếng ngăn lại, nhưng Lê Hiểu Mạn đã bước tới bên cạnh anh ta.
Cô tò mò nghiêng đầu nhìn vào trong, vừa liếc mắt, vẻ mặt cô đại biến, thét lên một tiếng.
“A…”
Âu Dương Thần đưa tay che miệng, mắt cô, rất không thông cảm nói: “Đáng đời, ai bảo cô nhìn, tôi đã nhắc nhở cô đừng nhìn rồi.”
Sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch, trong mắt lộ ra hoảng sợ, cô kéo tay anh ta xuống, sau đó quay đầu nhìn xuống hố.
Trong hố to có hơn 10 thi thể, đều là thi thể người, hơn nữa đã thối rữa, trên thi thể đầy rắn, con trùng, kiến.
Có thi thể mất đầu, có thi thể mất tứ chi, có thi thể không có nội tạng, có thi thể chỉ có nửa bên mặt…
Tóm lại, nhưng thi thể này không có cái nào hoàn chỉnh, tình trạng chết thê thảm kinh khủng.
Phỏng chừng là đội thám hiểm nào đó gặp phải bất trắc.
Mà ở dưới thi thể thối rữa đều là hài cốt màu trắng.
Tất cả hài cốt đều đã vỡ, không có hài cốt hoàn chỉnh.
Hài cốt vỡ nát chung một chỗ, hài cốt nào của ai đã hoàn toàn không phân rõ.
Nơi này giống như một bãi tha ma.
Âu Dương Thần nhín những hài cốt và thi thể thối rữa kia, cuối cùng biết mấy người vào núi Sher liền mất tích đã đi đâu, thì ra, bọn họ đều ở trong hố to này.
Nói không chừng ông nội anh ta cũng ở trong hố to này, chẳng qua nhiều hài cốt như vậy, anh ta không biết đâu mới là hài cốt của ông nội anh ta.
Đột nhiên, anh ta quỳ xuống, mặt hướng hố to kia, dập đầu ba cái, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia kiên định: “Ông nội, ông chờ con, con nhất định sẽ trở lại mang ông đi ra ngoài.”
Quỳ trước hố to đó hồi lâu, anh ta mới chịu đựng đau đớn từ từ đứng lên.
Anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn, chỉ nói một chữ: “Đi.”
Dứt lời, anh ta liền chống gậy đi về trước.
Lê Hiểu Mạn không dám nhìn cái hố được gọi là địa ngục trần gia đó nữa, xoay người rời đi.
Cô quyết định, chờ cô thuận lợi ra ngoài, cô sẽ đi báo án, để cho cơ quan tư pháp phái người tới mang những hài cốt này ra ngoài, sau đó hạ táng lập bia.
Khe núi này không hề sâu, vách núi đương nhiên cũng không cao, Lê Hiểu Mạn không cần Âu Dương Thần, tự mình leo lên, nhưng Âu Dương Thần vì bị thương toàn thân, nên rất vất vả, nhưng không ảnh hưởng đến anh ta, anh ta vẫn thuận lợi leo lên.
Sau khi đi lên còn phải vượt qua một dãy núi lớn.
Núi này hơi cao, hơn nữa sườn núi còn hơi dốc, không phải dễ leo lên.
Lê Hiểu Mạn thấy núi cao trùng điệp như vậy, chân cũng mềm nhũn.
Âu Dương Thần nhìn cô: “Lát nữa nhớ vịn chắc, nếu rơi xuống, tôi trực tiếp ném cô vào hố to vừa rồi.”
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần không giống như đang nói dối, lại nhìn dãy núi kia, tự cổ động cho mình.
Cô nhất định có thể, chỉ cần bay qua dãy núi này, cô cách đi ra ngoài lại gần một bước.
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng cô liền tràn đầy niềm tin và động lực.
Hai người nghỉ ngơi một lát, mới tiếp tục vượt qua núi non trùng điệp.
Âu Dương Thần vì bị thương cả người, thể lực không chống đở nổi, tốc độ đương nhiên chậm lại, mà Lê Hiểu Mạn vì không có kinh nghiệm vượt núi băng đèo nên càng khó khăn.
Có mấy lần suýt chút nữa tuột xuống, may là Âu Dương Thần nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, sau đó nắm chặt tay cô, từng bước từng bước leo lên.
Hai người mất hơn một giờ vượt qua dãy núi này.
Đường sau đó tương đối dễ đi, dưới chân không có gai đâm.
Nhưng sau khi bọn họ tiến vào bụi cây liền phát hiện không đúng, bốn phía như động đất, cả rừng lay động.
Cảm giác này Lê Hiểu Mạn và Âu Dương Thần đều rất quen thuộc, là thanh âm trước kia khi bọn họ gặp phải dũ thú khổng lồ.
Âu Dương Thần cảnh giác nhìn chugn quanh, thấp giọng nói: “Nhất định là những dã thú kia lại tới, chạy mau.”
Bốn phía truyền tới tiếng bước chân dã thú ngày càng lớn, nghe tiếng, dường như có hơn mấy chục con.
Lê Hiểu Mạn không chút do dự, nghe Âu Dương Thần kêu chạy liền chạy.
Nhưng vừa rồi cô vượt qua dãy núi kia đã tiêu hao hết thể lực, cô chạy một lát liền hết hơi.
Cô ngừng lại, không ngừng thở hổn hển: “Không được, tôi… Tôi chạy hết nổi rồi.”
Âu Dương Thần thấy Lê Hiểu Mạn chạy hết nổi, không nói hai lên đi tới trướ người cô, lưng hướng về phía cô, khom người xuống: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần bị thương toàn thân, hơn nữa vừa rồi vì giúp cô vượt qua dãy núi kia, anh ta cũng đã tiêu hao hết thể lực, bây giờ bất luận thế nào cô cũng không thể để anh ta cõng cô.
Cô lắc đầu: “Ân tiên sinh, không cần, tôi…”
Âu Dương Thần lười nghe cô nói nhảm, kéo tay cô khoác lên vai anh ta, ép cô leo lên.
Lê Hiểu Mạn cả kinh: “Âu Dương Thần, để tôi xuống, anh bị thương, anh cõng tôi như vậy, anh…”
Âu Dương Thần không trả lời cô, cõng cô chạy về trước.
Vừa vượt qua núi non trùng điệp, vết thương trên người anh ta đều đã rách, máu rỉ ra, lúc này anh ta lại cõng Lê Hiểu Mạn chạy, vết thương càng bị lôi xé ra, đau đớn ray rức làm trán và mặt anh ta đều chảy mồ hôi.
Nhưng bất kể đau đớn bao nhiêu, anh ta đều nhịn.
“Âu tiên sinh, anh thả tôi xuống đi.”
Lê Hiểu Mạn một mực kêu Âu Dương Thần thả cô xuống, nhưng anh ta không thả.
Cho dù anh ta dùng hết toàn lực chạy, chạy nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng tốc độ của những dã thú khổng lồ kia.
Anh ta vô cùng mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi, dã thú khổng lồ từ bốn phương tám hướng chạy tới, thân hình còn to hơn hôm qua bọn họ gặp phải, số lượng cũng nhiều hơn.
Lê Hiểu Mạn nhìn dã thú chạy tới, sắc mặt càng ảm đạm như tờ giấy, xem ra lần này bọn họ không đi ra ngoài được.
Cô siết chặt hai tay, trong lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, cô sợ hãi.