Lúc xuống, di động của cô rơi trên xe, mà cô vẫn còn đang đau khổ nên không phát hiện.
Chỗ cô xuống vừa lúc gần bờ biển, cô đón làn gió, chẳng có mục đích đi ra biển.
Mà sau lưng cô, hình như có người đi theo, nhưng cô đang đau khổ nên cũng không nhận ra.
Ngóng nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, lại nhìn những đôi nắm tay ôm nhau đi dạo trên bờ, lòng cô lại càng đau đớn.
Cô rất hi vojngkhoong xem những ảnh chụp đó, vậy thì cô vẫn có thể hạnh phúc với cùng với Long Tư Hạo.
Nhưng bây giờ, cô còn có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì mà ở cạnh anh ư?
Cô qua tin tưởng anh, đến nỗi khi nhìn thấy ảnh chụp thân thiết của anh và Sophie, con tim gần như tan vỡ vì không chấp nhận nổi.
Đau lòng lan tràn đến toàn cơ thể, khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Cô vẫn đứng bên bờ biển, mặc cho gió biển thổi qua cơ thể nhỏ xinh.
Sắc trời tối dần, mọi người dạo chơi trên bờ biển lục tục rời khỏi, mà cô vẫn còn đứng nguyên đó.
Hứng gió biển suốt mấy giờ, cô hơi đau đầu, thân thể nhỏ xinh lung lay như lá thu sắp rụng.
Lúc này, một đám người đi tới từ phía sau cô.
Cầm đầu là một người đàn ông đi giày tây, thân hình tuấn tú, khí chất cao nhã bất phàm, dưới ánh trời chiều càng thêm quyến rũ mê người.
Anh đúng là tổng giám đốc Hàn Cẩn Hi của tập đoàn bất động sản Á châu, AT.
Người đàn ông bên cạnh anh hơi khom người, giống như đang lấy lòng: “Hàn tổng, anh cảm thấy chỗ này thế nào? Nếu anh đầu tư ở đây...”
Người đàn ông còn chưa nói xong, Hàn Cẩn Hi đột nhiên xải bước đi lên, đỡ lấy Lê Hiểu Mạn vừa té xỉu.
Người đàn ông nhìn Hàn Cẩn Hi đỡ Lê Hiểu Mạn, nghi ngờ hỏi: “Hàn tổng, anh biết cô ấy sao?”
Hàn Cẩn Hi không trả lời người đàn ông mà chỉ nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn sang một người mặc tây trang xám, nói: “Mễ Tây, lái xe của tôi qua đây.”
“Vâng!” Người đàn ông tên Mễ Tây vẻ mặt lạnh nhạt, hơi gật đầu đồng ý.
Đợi anh ta lái chiếc Lincoln bản giới hạn qua, Hàn Cẩn Hi liền ôm Lê Hiểu Mạn đã ngất vào xe, để Mễ Tây lái đi thẳng tói bệnh viện.
Lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, bầu trời đã tối rồi, lúc này cô đang ở trong phòng VIP, cùng bệnh viện với Hoắc Vân Hy.
Người đứ cô tới bệnh viện đương nhiên là Hàn Cẩn Hi.
Mà người đầu tiên cô thấy sau khi tỉnh lại cũng là anh.
Khi cô nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp đó thì hơi kinh ngạc, một lúc sau mới lấy lại tinh thần: “Là anh...”
Cô đánh giá bốn phía, sau đó nhìn Hàn Cẩn Hi hỏi: “Đây là bệnh viện?”
Hàn Cẩn Hi nheo mắt, đôi môi khẽ nhếch, vừa ma mị, vừa lạnh lùng: “Tôi không thích trả lời những câu vô nghĩa.”
Thấy anh cười lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đang muốn ngồi dậy thì bị Hàn Cẩn Hi đè lại, lạnh nhạt nói: “Cô có thai, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi, còn nữa, khóc lâu sẽ dễ xảy thai đấy.”
Giọng nói của anh dù lạnh nhạt, nhưng vẫn ẩn chứa sự thân thiết.
Lê Hiểu Mạn khẽ nhìn anh, rồi nằm trở về, môi hông phun ra hai chữ: “Cám ơn!”
Hàn Cẩn Hi nhìn cô đầy ẩn ý, đôi mắt màu lam mị hoặc hiện lên ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi đưa cô đến bệnh viện, không phải chỉ để nghe cô nói cảm ơn.”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh: “Vậy anh muốn...”"
Hai chữ “thế nào”, cô khong nói ra, chỉ nheo mắt nhìn anh.
Hàn Cẩn Hi hơi híp mắt, mỉm cười nhìn cô, nhưng ánh mắt cực kì tức giận, giọng điệu lạnh lùng: “Đã qua hai ngày rồi.”
Tuy anh không nói rõ, nhưng Lê Hiểu Mạn rất nhanh đã hiểu ý của anh.
Thứ anh nói nhất định là kế hoạch kia, cô vốn đã làm xong rồi, sao Long Tư Hạo lại như vậy?
Xem ra là Long Tư Hạo còn chưa để Lạc Thụy đưa cho anh rồi.
Nghĩ đến Long Tư Hạo, lòng cô lại đau đến mức hít thở không thông.
Cô đè ép sự đau khổ xuống, nhíu mày nhìn anh ta, hơi hạ mắt, xấu hổ nói: “Thật ra tôi đã làm xong kế hoạch đó rồi, chỉ là...”
Cô cúi xuống, tiếp tục nói: “Tôi có thể làm lại cho anh cái khác.”
Nghe vậy, Hàn Cẩn Hi lười biếng khép hờ đôi mắt, khóe môi càng nhếch lên nụ cười tuyệt đẹp, nhưng ánh mắt thì giận dữ: “Tôi lập tức phải rời khỏi đây, ý của cô là muốn tôi chờ cô làm nốt?”
Dứt lời, anh ta hơi nghiêng người, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, lạnh lùng: “Tôi không biết kế hoạch của cô có làm tôi hài lòng không, cho nên tôi cho rằng cô khong có tư cách để tôi chờ cô.”
Lời của anh ta như một chậu nước lạnh tưới lên đầu Lê Hiểu Mạn.
Cô híp mắt nhìn anh, từ lần đầu tiên gặp gỗ, cô đã biết anh rất thích hắt nước lạnh lên đầu người ta rồi.
Mặc dù anh cười vô cung quyến rũ, nhưng lại khiến người ta rét lạnh.
Anh là một tên nham hiểm, là một cây thuốc phiện có độc.