Trầm Thi Vi nhìn thấy Lê Hiểu Mạn luôn dùng thái độ đạm mạc với mình, hơi nhíu mày, lập tức nói: “Sophie đã tỉnh lại. “
Nghe thấy Sophie tỉnh lại, trong lòng Lê Hiểu Mạn an tâm hơn nhiều, thân thiết hỏi: “Vậy giờ tình hình cô ấy thế nào rồi?”
Đã xảy ra chuyện như vậy, cô biết cảm xúc hiện tại của Sophie rất tệ.
“Cảm xúc của nó ổn định hơn ngày hôm qua nhiều.” Trầm Thi Vi do dự một hồi mới nói thêm: “Hôm nay ta hẹn con ra đây là có chuyện muốn hỏi.”
Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc nhìn bà: “Chuyện gì?”
Trầm Thi Vi nhìn sâu vào Lê Hiểu Mạn, trầm mặc một lát mới hỏi: “Chuyện Sophie bị người ta hủy trong sạch có liên quan gì đến con không?”
Lê Hiểu Mạn không ngờ bà hẹn mình ra đây để hỏi điều này, ánh mắt cô ảm đạm xuống vài phần, ánh mắt tràn đầy áy náy, thừa nhận nói: “Đúng là có quan hệ với tôi.”
Sophie bị chiếm đoạt là vì cô giật điện hôn mê cô ta, hại cô ta không có năng lực phản kháng, cô ta mới có thể bị người...
Trầm Thi Vi thấy cô thừa nhận, không dám tin đứng lên, trong mắt tràn ngập thất vọng: “Hiểu Hiểu, con... Con thật sự đối xử với Sophie như vậy? Con... Cho dù nó có làm sai chuyện gì, nó cũng là em gái ruột của con, sao con lại nhẫn tâm đến vậy? Ta vẫn cảm thấy con lương thiện, nhưng con lại... Con lại làm ra chuyện như vậy, con thật sự khiến mẹ quá thất vọng.”
Trầm Thi Vi đột nhiên chuyển biến thái độ khiến Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn Trầm Thi Vi phẫn nộ và tuyệt vọng, trong lòng vừa ủy khuất lại đau lòng.
“Cô ta bị người ta hủy trong sạch, đúng là tôi có lỗi, nhưng tôi không thể trong thời khắc nguy hiểm không tự cứu lấy mình, ngây ngốc chờ bị hủy.”
“Con bị hủy?” Trầm Thi Vi nghe có chút không rõ, bà nhìn cô một lúc lâu, mới hỏi: “Hiểu Hiểu, mẹ hỏi con một lần nữa, chuyện Sophie bị người ta chiếm đoạt quả thật do con làm chủ?”
Lời Trầm Thi Vi nói khiến Lê Hiểu Mạn mở to mắt ngẩng đầu lên, đôi mắt kinh ngạc nhìn bà: “Tôi làm chủ? Ai nói vậy?”
Dừng lại một lát, cô nhớ ra Trầm Thi Vi nói Sophie tỉnh lại, hiểu ra nhìn bà hỏi: “Là Sophie nói?”
Trầm Thi Vi thần sắc phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn: “Là Sophie nói, mẹ vốn không tin do con làm chủ, vậy mà con lại thừa nhận? Hiểu Hiểu, Sophie dù có sai ở đâu, nó cũng là em gái ruột của con, sao con lại nhẫn tâm với nó như vậy? Điều quan trọng nhất với một cô gái chính là danh tiết và sự trong sạch, con hủy trong sạch của nó khác gì giết nó, con khiến mẹ quá thất vọng.”
“Thất vọng?” Lê Hiểu Mạn cong môi bi thương nở nụ cười, hốc mắt đã ươn ướt, trái tim nhói lên, bị mẹ ruột vu oan, cô thật sự cảm thấy rất ủy khuất, rất đau lòng.
Người thất vọng là cô.
Mắt cô rưng rưng, nhìn về phía Trầm Thi Vi: “Cô ta nói thế nào với ngài?”
Trầm Thi Vi thấy trong mắt cô lộ ra vẻ ủy khuất, bà nhíu mày, cảm thấy hình như mình lại tổn thương người con gái này.
Cũng mặc kệ thế nào, cô cũng không nên tổn thương em gái ruột của mình!
Lập tức bà liền đem những lời Sophie nói với mình, toàn bộ nói cho Lê Hiểu Mạn biét.
Sau khi nghe xong trong mắt Lê Hiểu Mạn tràn ngập thất vọng và bi thương nhìn bà, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống: “Cô ta nói như vậy, phu nhân tin? Tôi thừa nhận, tôi dùng điện giật hôn mê cô ta là vì tự cứu lấy mình, tôi không thể ngây ngốc chờ bị hủy, còn nữa, tôi không cởi sạch quần áo cô ấy, càng không gọi người đến làm bẩn cô ta, thiếu chút nữa bị hủy chính là...”
Lê Hiểu Mạn vốn định đem chuyện Sophie đặt bẫy muốn hủy cô nói cho Trầm Thi Vi biết, nhưng cô nghĩ lại, nói với Trầm Thi Vi có ích gì? Bà sẽ tin sao?
Sophie là con gái bà nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, hai người mẹ con tình thâm, sao bà có thể tin cô?
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Giọng cô khàn khàn, mang theo thất vọng cực điểm về Trầm Thi Vi: “Nên tôi mới nói, tôi chính là người nhẫn tâm như thế đấy, ngay cả em gái ruột cũng không buông tha, phu nhân cảm thấy tôi thế nào tôi chính là như thế đấy, trong văn phòng tôi còn có việc, không hàn huyên với phu nhân được nữa.”
Dứt lời, cô che miệng khóc chạy khỏi nhà hàng cơm Tây.
Sau khi ngồi vào trong xe, hai tay cô nắm tay lái, nước mắt ủy khuất ướt nhòe tầm mắt cô.
Cô rất đau, đau muốn khóc thét lên.
Cô thật sự không ngờ Sophie lại cắn ngược cô một cái như thế.
Cô chưa từng ủy khuất như hôm nay.
Giờ cô đã tin một chuyện, bạn dùng thiện lương đối xử với người khác, người khác chưa chắc đã dùng thiện lương đáp trả bạn.
Ủy khuất cực kỳ, cô đỗ xe ở ven đường, ngồi trong xe khóc thật lâu mới lau khô nước mắt quay về văn phòng.
Nhưng khiến cô không ngờ chính là, cô vừa xuống xe ở bên ngoài tòa nhà đã bị một đám phóng viên ngồi thủ sẵn chờ ở đó vây quanh, giơ camera lên điên cuồng chụp mình.
Lê Hiểu Mạn khóc đến hai tròng mắt sưng lên không mở ra được, cô lấy tay che khuất hai mắt, đám phóng viên vây quanh cô lại bắt đầu phát huy “vấn đề” trên tinh thần của họ, ngữ khí sắc bén, hơn nữa rất không khách khí.
“Nhà thiết kế Many, có người báo cô vì đàn ông, thiết kế hãm hại em gái cùng mẹ khác cha của cô, xin hỏi đây có phải sự thật hay không? Lòng dạ của cô thật ác độc.”
Lời phóng viên nói như một mũi kim độc đâm vào trái tim cô, đau đến cô sắp hít thở không thông, nhưng vấn đề của phóng viên vẫn cứ tiếp tục.
“Nhà thiết kế Many, cô là ví dụ điển hình của câu vì đàn ông lục thân không nhận nhỉ? Cô gọi hơn mười người vấy bẩn trong sạch của em gái, cô giải thích chuyện này như thế nào?”
“Nhà thiết kế Many, độc ác nhất lòng dạ đàn bà, từ này là dùng riêng cho cô đúng không? Ngay cả em gái ruột cũng ra tay được, lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?”
...
Lời phóng viên không chút khách khí khiến trong lòng Lê Hiểu Mạn vô cùng ủy khuất, nhưng cô không hề nhếch miệng nói câu gì, nhưng hốc mắt lại ươn ướt.
Cô không cần hỏi cũng biết đám phóng viên trước mặt có người thuê tới, về phần mục đích, là bôi đen cô, châm chọc cô, trào phúng cô, khiến cô chật vật khó chịu.
Mà người mời đám phóng viên này tới nhất định là Sophie.
Hết lần này đến lần khác tổn thương cô, hãm hại cô, bây giờ lại thuê đám phóng viên vây ngoài văn phòng làm việc của cô, cô ta nhất định muốn cô thân bại danh liệt mới hài lòng sao?
Mà hơn mười phóng viên này không thấy cô trả lời, lời nói ra lại càng sắc bén khó nghe.
“Nhà thiết kế Many, bộ dáng cô nhân khuông nhân dạng, chuyện làm ra lại không bằng súc sinh, những người có chút lương tâm đều không làm chuyện độc ác như vậy, tôi thấy lương tâm của cô nhất định là bị chó ăn mất rồi.”
“Nhà thiết kế Many, không ngờ bề ngoài nhìn cô dịu dàng động lòng người, hóa ra lòng dạ lại rắn rết như vậy, mệt cô còn là nhà thiết kế nổi tiếng, nhân phẩm của cô kém như vậy, tôi thấy tác phẩm cô thiết kế ra... đều là ăn trộm của người khác đi?”
Lời phóng viên nọ nói ra không ngừng vũ nhục tới nhân cách Lê Hiểu Mạn, còn nghiêm trọng tổn thương tự tôn của cô.
“Tôi thấy cô ta trăm phần trăm là ăn trộm của người khác, loại người không có nhân tính như cô ta có thể thiết kế ra tác phẩm gì, sau này tất cả mọi người đừng tới văn phòng của kẻ tâm địa rắn rết này nữa.”
...
Bởi vì đám phóng viên vây lấy, tự nhiên đưa tới không ít người vây xem.