Lâm Mạch Mạch thấy cô không biết đang nghĩ cái gì mới nhíu mày không nói mà vỗ vai cô: “Nghĩ cái gì vậy? Con trai mình đã năm tuổi rồi, hiện tại mình đang ở khách sạn.”
“Năm tuổi rồi hả?” Lê Hiểu Mạn nhíu thâm ý nhìn cô, khóe môi nở nụ cười: “Mạch Mạch, năm năm chúng ta không gặp, đêm nay mình mời khách, chúng ta đến Ngự Yến lâu tụ họp.”
Lâm Mạch Mạch nhìn cô đầy sảng khoái: “Được.”
Thấy cô ấy đồng ý, Lê Hiểu Mạn cao hứng: “Vậy nhớ mang con và vị hôn phu của cậu đi cùng.”
Lâm Mạch Mạch nhìn cô, gật đầu sau đó đưng lên: “Mình về khách sạn trước, buổi tối gặp lại.”’
“Uhm, buổi tối gặp.”
Lâm Mạch Mạch để lại phương thức liên lạc cho Lê Hiểu Mạn liền rời đi.
Cô ấy đi được một lúc, Lê Hiểu Mạn vẫn đứng sững sờ ở cửa văn phòng, từ đầu đến cuối vẫn không tin Lâm Mạch Mạch có con trai và vị hôn phu.
Buổi tối, Ngự Yến lâu.
Buổi chiều Lê Hiểu Mạn đặt phòng ở Ngự Yến lâu xong, sau khi tan tầm liền đi đón tiểu Nghiên Nghiên, lúc này hai người chờ Lâm Mạch Mạch để đoàn tụ sum vầy’ ở Ngự Yến lâu.
Trong lúc cô đang gọi điện thoại cho Lâm Mạch Mạch hỏi cô ở đâu mới tắt máy.
“Mẹ, lát nữa có phải dì Lâm kia là người mẹ hay nhắc tới hay không?”
Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Đúng là dì ấy.”
Cô vừa dứt lời thì cửa phòng được phục vụ đẩy ra, Lâm Mạch Mạch tay trái dắt một người đàn ông tao nhã lịch sự, tay phải nắm một bé trai chừng 5 tuổi đi tới.
Lê Hiểu Mạn nhìn người đàn ông mà Lâm Mạch Mạch đưa tới, tuy bộ dạng không đẹp trai như Long Tư Hạo, không tà mị như Lăng Hàn Dạ nhưng mà vẫn rất đẹp, nhất là khí chất nho nhã của anh ta làm cho người ta cảm giác không tầm thường.
Mà bé trai được Lâm Mạch Mạch dắt tới lại cực kì giống anh ta, giống như khắc từ một khuôn mẫu ra vậy, người thông minh nhìn một cái liền biết bé trai là con của người đàn ông kia.
Trong lòng Lê Hiểu Mạn hồi hộp, lần này Lăng Hàn Dạ hoàn toàn không có chỗ rồi.
Lâm Mạch Mạch vừa vào liền thấy Lê Hiểu Mạn sững sờ nhìn mình, cô buông tay người đàn ông ra nhìn Lê Hiểu Mạn giới thiệu: “Mạn Mạn, đây là vị hôn phu của mình, Ngụy Tử Đình.”
Dứt lời Lâm Mạch Mạch cúi đầu dịu dàng nhìn bé trai đang nắm tay mình: “Bân Bân, mau chào dì Lê đi.”
Bé trai được gọi là Bân Bân nhìn Lê Hiểu Mạn lễ phép chào hỏi: “Chào dì Lê.”
Bé trai vừa chào, tiểu Nghiên Nghiên ở bên cạnh Lê Hiểu Mạn cũng chủ động chào: “Chào dì Lâm, chào chú Ngụy.”
“Mạn Mạn, đây là… con gái của cậu sao?” ánh mắt Lâm Mạch Mạch rơi vào gương mặt tiểu Nghiên Nghiên, thấy khuôn mặt đó giống Lê Hiểu Mạn như đúc, hai mắt cô đầy kinh ngạc.
Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch cười gật đầu: “Ừ.”
Thấy cô gật đầu, Lâm Mạch Mạch mừng thay cho cô, nhíu mày hỏi: “Là của cậu và nam thần sao?”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, lập tức nhìn Ngụy Tử Đình – vị hôn phu của Lâm Mạch Mạch, lễ phép vươn tay ra: “Xin chào, tôi là bạn tốt nhất của Mạch Mạch, Lê Hiểu Mạn.”
Ngụy Tử Đình nho nhã cười, lễ phép bắt tay với Lê Hiểu Mạn: “Tôi thường xuyên nghe Mạch Mạch nhắc tới cô, xin chào.”
Nhìn Ngụy Tử Đình cười lịch sự như thế, Lê Hiểu Mạn thu tay, lập tức bảo Lâm Mạch Mạch và Ngụy Tử Đình ngồi xuống.
Trùng hợp là bọn họ vừa vào phòng bao ngồi xuống thì cửa phòng bị đẩy ra, có ba người đàn ông không mời mà tới.
Ba người đàn ông này là Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy.
Buổi chiều Lê Hiểu Mạn gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, nói cho anh Lâm Mạch Mạch đã trở lại, cô muốn họp mặt với cô ấy ở Ngự Yến lâu nên bảo anh về biệt thự ven hồ Thủy Lộ trước.
Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, Long Tư Hạo chẳng những không về nhà trước còn nói tin tức Lâm Mạch Mạch trở về cho Lăng Hàn Dạ.
Lạc Thụy nhìn tình hình trong phòng lập tức nhìn Lê Hiểu Mạn: “Phu nhân, nghe nói đêm nay cô mời khách cho nên tôi rất ngại khi chạy tới đây kiếm một chân.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Lạc Thụy nhếch môi: “Chú Lạc, cháu thấy chú không biết xấu hổ đâu.”
“Thật sự không phải không biết xấu hổ mà: “Lạc Thụy miệng nói thì như vậy nhưng chân đã đi tới bàn ăn, ánh mắt nghiên cứu nhìn Lê Hiểu Mạn, Ngụy Tử Đình và Ngụy Vũ Bân một vòng mới nhìn trở lại Lâm Mạch Mạch.
“Lâm tiểu thư, không giới thiệu hai đồng chí nam bên cạnh cô sao?”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, trừng mắt với anh xong mới nhìn Lâm Mạch Mạch, đang muốn thay cô ấy giới thiệu thì thấy cô ấy kéo Ngụy Tử Đình đứng lên.
Lâm Mạch Mạch nhìn Ngụy Tử Đình, lại nhìn Lạc Thụy giới thiệu: “Trợ lý Lạc, vị hôn phu của tôi – Ngụy Tử Đình.”
Lạc Thụy híp mắt nhìn bé trai bên cạnh cô cười hỏi: “Lâm tiểu thư, vị nam sĩ nhỏ này là ai?”
Lâm Mạch Mạch dịu dàng cười: “Là con trai của tôi và Tử Đình – Ngụy Vũ Bân. Bân Bân, chào chú đi.”
Ngụy Vũ Bân nhìn Lạc Thụy lễ phép chào: “Chào chú ạ.”
“Bạn nhỏ Bân Bân, xin chào.” Lạc Thụy cười chào hỏi với Ngụy Vũ Bân liền nhìn Lăng Hàn Dạ.
Mà lúc này hai mắt Lăng Hàn Dạ vẫn nhìn chằm chằm Lâm Mạch Mạch, gương mặt tuấn tú từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười đầy tà mị, nhìn không ra một chút bi thương.
Lâm Mạch Mạch không lưu tâm nhìn khuôn mặt anh ta nhưng chỉ cười nhẹ với anh ta sau đó lại nhìn Long Tư Hạo.
“Long tổng, chúc mừng anh và Mạn Mạn rốt cuộc cũng thành người một nhà.”
Long Tư Hạo tiến lên kéo Lê Hiểu Mạn đang lườm mình sau đó ngồi xuống.