Bởi vì cô biết những lời anh nói chính là ép cô tức giận.
Lê Hiểu Mạn thấy Lăng Hàn Dạ gặp Lâm Mạch Mạch mà nói ra những lời lộ liễu như thế, cô nhíu mày nhìn Long Tư Hạo ý bảo anh bảo Lăng Hàn Dạ đừng nói bậy nữa.
Long Tư Hạo nắm tay tiểu Nghiên Nghiên đi đến trước mặt cô, đôi mắt đầy ý cười nhìn con gái: “Nghiên Nghiên còn muốn chơi gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên quay đầu nhìn nơi khác, mím môi nhăn mày đầy không vui: “Chẳng hứng thú trò gì cả.”
Lê Hiểu Mạn thấy biểu tình của tiểu Nghiên Nghiên không đúng lắm, nhìn bé một cái lại nhìn Long Tư Hạo: “Hai ba con cãi nhau sao?”
Long Tư Hạo đang muốn nói thì tiểu Nghiên Nghiên đã lên tiếng trước anh.
“Mẹ, con và ba không cãi nhau đâu.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn nhìn bé, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Vậy vì sao con không vui?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhướn mày cười ngọt ngào với cô: “Con làm gì không vui chứ, mẹ bị con lừa rồi, là con cố ý làm bộ không vui đó/
Nghe bé nói vậy, Lê Hiểu Mạn cũng không tin lắm, Lê Hiểu Mạn không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, cô mới không tin ba người đàn ông cao to lại đến công viên giải trí của trẻ em chơi, chuyện này chờ trở về cô sẽ hỏi anh.
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Mạch Mạch, khóe môi nở nụ cười: “Mạch Mạch, mình tiễn cậu.”
Có Lăng Hàn Dạ ở đây cô cũng không thể để cô ấy và Ngụy Vũ Bân chơi cùng. Nhỡ may Lăng Hàn Dạ nói gì đó không tốt với cô ấy.
Lâm Mạch Mạch cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, không cần tiễn mình, mình cùng Vũ Bân gọi xe về là được rồi.”
Dứt lời cô nắm tay Ngụy Vũ Bân rời đi.
Lăng Hàn Dạ thấy vậy nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó nói mình sẽ chở đi liền đuổi theo Lâm Mạch Mạch, rất có khí phách ôm tay ôm Ngụy Vũ Bân lên sau đó rời đi.
“Lăng Hàn Dạ, buông Vũ Bân ra.” Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ ôm Ngụy Vũ Bân rời đi, cô hoảng hốt lập tức đuổi theo.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy đang muốn đuổi theo thì Long Tư Hạo đã giữ cô lại.
“Hiểu Hiểu, chuyện của bọn họ chúng ta không cần nhúng tay vào.”
Lê Hiểu Mạn nhìn theo bóng lung Lăng Hàn Dạ và Lâm Mạch Mạch rời đi, sau đó lại nhìn Long Tư Hạo, cô nhíu mày: “ht, anh chuyển cáo tới Lăng Hàn Dạ, bảo anh ta không cần quấy rầy cuộc sống của Mạch Mạch, Mạch Mạch nói hiện tại cô ấy đang sống rất hạnh phúc, để Lăng Hàn Dạ buông tay đi.”
“Tổng giám đốc phu nhân…” Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn nghiêm túc nói: “Tôi thấy Lăng thiếu rất nghiêm túc với Lâm tiểu thư, tôi quen biết anh ta nhiều năm như vậy chưa từng thấy anh ta để bụng người đàn bà nào, cũng không thấy anh ta vì người đàn bà nào mà độc thân lâu như vậy, Lâm tiểu thư là người đầu tiên, cho nên tôi cảm thấy Lăng thiếu sẽ không từ bỏ đâu.”
Lăng Hàn Dạ vì Lâm Mạch Mạch mà năm năm qua vẫn còn độc thân, Lê Hiểu Mạn cực kì tin tưởng anh ta đối với Lâm Mạch Mạch là nghiêm túc, nhưng hôm nay hàn huyên với Lâm Mạch Mạch lâu như vậy rồi, cô nhìn ra được cô ấy quyết tâm muốn kết hôn với Ngụy Tử Ddình, Lăng Hàn Dạ cứ dây dưa không rõ như vậy cũng chưa chắc đả động được cô ấy.
Sau đó cô ngẳng đầu nhình Long Tư Hạo và Lạc Thụy, nhíu mày hỏi: “Hai người có biết giữa Mạch Mạch và Lăng Hàn Dạ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?”
Lạc Thụy lắc đầu: “Phu nhân, miệng Lăng thiếu so với mười con vịt chết còn khó cãi hơn, cho nên giữa anh ta và Lâm tiểu thư phát sinh chuyện gì tôi và tổng giám đốc cũng không rõ.”
Long Tư Hạo nắm tay Lê Hiểu Mạn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, mỉm cười: “Mặc kệ bọn họ đi, em muốn tiếp tục chơi hay trở về.”
Âm thanh non nớt của tiểu Nghiên Nghiên vang lên: “Con muốn về.”
Cô nhóc nói xong liền né tránh bàn tay Long Tư Hạo, sau đó nhấc chân rời đi.
Lê Hiểu Mạn cảm giác được tiểu Nghiên Nghiên cực kì không vui, cô nhìn Long Tư Hạo đầy ẩn ý sau đó nhấc chân đuổi theo con gái.
Lạc Thụy thấy thế trong mắt đầy lo lắng: “Tổng giám đốc, con gái bảo bối của anh hình như giận anh rồi, anh dỗ cô bé cho tốt, trẻ con giận là việc nhỏ, nếu để phu nhân biết sự tồn tại của tiểu thiếu gia thì tổng giám đốc anh không có chứng cứ chứng minh thân phận của tiểu thiếu gia, phu nhân dù có tin anh cũng sẽ hoài nghi.”
Long Tư Hạo nhíu mày thâm trầm nhìn Lạc Thụy: “Lại đây.”
Lạc Thụy nghe vậy laị gần: “Tổng giám đốc có gì phân phó?”
Long Tư Hạo nhíu mày do dự một lúc mới nói chuyện để Lạc Thụy đi làm cho anh.
Lạc Thụy nghe xong khiếp sợ nhìn anh, mở to hai mắt: “Tổng giám đốc muốn làm vậy sao? Nhỡ may… nhỡ may… cái đó…”
Nói đến đây Lạc Thụy nhíu chặt mày: “Tổng giám đốc, anh nói kẻ thần bí kia rốt cuộc là ai? Sao hắn lại biết tổng giám đốc anh, mặc kệ anh làm gì hắn đều biết, nếu không sao anh cầm tóc của phu nhân và tiểu thiếu gia đi kiểm tra DNA hắn cũng biết, tôi không tin hắn có thể phá hư nhiều lần, hiện tại toàn bộ hành trình tôi sẽ giám sát chuyên gia chờ đến khi có kết quả ra thì thôi, tôi xem hắn có chơi xấu thế nào.”
Long Tư Hạo chưa nói xét nghiệm lại hay là không xét nghiệm nữa, chỉ nói một câu để anh ta nhớ kỹ lời anh vừa nói, sau đó anh lái xe đuổi theo Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên.
Lúc này Lâm Mạch Mạch bị ép ngồi lên xe Lăng Hàn Dạ.
Nói là bị ép vì Lăng Hàn Dạ trực tiếp nhét Ngụy Vũ Bân vào xe anh ta nên Lâm Mạch Mạch không thể không ngồi vào.
Lăng Hàn Dạ chờ cô ngồi vào xe liền khởi động xe, hơn nữa cồn lái xe rất nhanh.
Ngồi đằng sau, Lâm Mạch Mạch sợ hãi ôm lấy Ngụy Vũ Bân, tức giận nhìn Lăng Hàn Dạ đang lái xe như bay.
“Lăng Hàn Dạ, anh muốn chết thì đừng lien lụy mà con chúng tôi, dừng xe, chúng tôi muốn xuống xe.”
Đối với lời nói không vui của Lâm Mạch Mạch,Lăng Hàn Dạ làm như không nghe thấy, tốc độ xe không hề giảm cũng không trả lời cô.
Đếnkhi anh lái xe đưa bọn họ vè chỗ ở,Lăng Hàn Dạ mới dừng xe.
Lâm Mạch Mạch và Ngụy Tử Đình đang ở chỗ phòng mà năm năm trước Lâm Mạch Mạch đã thuê, có hai phòng ngủ một phòng khách.
Trước khi xuống xe, Lăng Hàn Dạ kéo cửa sau ôm Ngụy Vũ Bân trong long Lâm Mạch Mạch ra.
“Mẹ…… Mẹ……”
Ngụy Vũ Bân sợ Lăng Hàn Dạ cho nên ở trong ngực anh ta khóc to.
Lâm Mạch Mạch thấy thế, trong mắt đều là sự đau lòng, sau đó tức giận trừng Lăng Hàn Dạ: “Tên họ Lăng kia, tôi *** nó nhịn anh lâu rồi đấy, buong Vũ Bân ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Lăng Hàn Dạ híp mắt, ánh mắt tà mị nhìn cô sao đó cong môi: “Lâm Mạch Mạch, bộ dạng giương nanh múa vuốt này mới giống m, đừng giả vờ thục nữ với tôi.”
Dứt lời anh ta trực tiếp nắm hai tay Ngụy Vũ Bân sau đó ôm bé lên lầu.
Tới trước cửa nhà Lâm Mạch Mạch, anh vẫn không buông cậu bé ra.
Lâm Mạch Mạch đuổi theo đằng sau thấy anh đứng trước cửa, cô phẫn nộ: “Lăng Hàn Dạ, anh đừng quá phận, rốt cuộc anh muốn saohar?”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi lạnh lung nói: “Mở cửa ra, nếu không tôi liền đá sập cửa.”
Dứt lời anh ta đá mạnh vào cánh cửa.