Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đợi lúc anh ta khỏi phòng tắm, Lê Hiểu Mạn đã nằm xuống, anh để trần nửa thân trên, phần dưới chỉ quấn lại bằng chiếc khăn tắm, anh đi lên giường rồi duỗi tay ra, chuẩn bị ôm Lê Hiểu Mạn vào trong ngực mình, nhưng lại bị cùi chỏ của Lê Hiểu Mạn đâm vào ngực.

“A ~!” Anh rên lên, hơi cau mày lại, anh híp mắt nhìn bóng lưng của cô, rồi đưa tay ra lần nữa giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, xoay người cô lại đối diện với anh.

“Hiểu Hiểu...” anh nhìn Lê Hiểu Mạn, môi mỏng cong lên, iọng nói trầm thấp thanh nhuận: “Em còn đang tức giận?”

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh: “Em nào có?”

“Thật sự không có?” Long Tư Hạo hơi nheo mắt lại, hai bàn tay của anh khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Để anh nhìn xem, là thật sự không tức giận hay là giả bộ không tức giận? Ừ, gương mặt này càng nhìn càng thấy đẹp, ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy? Thì không phải là cười lên lại càng khiến người ta chết mê chết mệt hơn sao? Đúng không Hiểu Hiểu?”

Lê Hiểu Mạn bị anh nhìn chăm chú mà hơi ngượng ngùng, cô rũ mi matws xuống: “Miệng ngọt như vậy, anh đã ăn mật hả?”

Nghĩ đến cảnh tượng anh và Trần Lan ở dưới tầng vừa nãy, cô lại trợn mắt nhìn anh: “Có phải anh thường xuyên dỗ con gái như vậy hay không?”

Long Tư Hạo liếc mắt nhìn cô, cong môi cười nói: “ Không phải là có phải hay không, mà là thường xuyên dỗ.”

Thấy anh lại thừa nhận, Lê Hiểu Mạn híp mắt nhìn anh: “Anh thật sự thường xuyên làm như vậy?”

Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, môi mỏng cong lên, anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Dĩ nhiên.”

Thấy anh nói nhẹ như vân đạm phong khinh, suýt nữa thì Lê Hiểu Mạn bị anh làm cho tức chết.

Cô siết chặt hai bàn tay lại: “Khốn kiếp.”

Thấy khuôn mặt của cô tràn đầy tức giận, Long Tư Hạo hơi nâng mí mắt lên, cầm lấy bàn tay của cô, anh nhạy bén nhìn vào bàn tay của cô.

Thấy lòng bàn tay của cô có dấu móng tay, anh thoáng đau lòng: “Hiểu Hiểu, em có giận anh nhiều không? Lòng bàn tay đã in dấu thành như vậy rồi, em không đau sao?”

Dứt lời, anh cúi đầu xuống, hôn lên bàn tay của cô.

Cả người Lê Hiểu Mạn run rẩy như chạm phải điện, cô hơi không được tự nhiên rút tay về: “Đây không phải là hiệu quả mà anh muốn thấy sao? Đừng nói cho em, vừa rồi anh cố ý mắt đi mày lại với Trần Lan đó ở dưới tầng là đang thử thăm dò em có thật lòng với anh hay không, nếu thật sự là như vậy, thì anh cũng quá ngây thơ rồi.”

Long Tư Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy ý cười, anh khẽ cong môi mỏng lên: “Hiểu Hểu, sao em càng động não thì lại càng suy nghĩ lung tung vậy? Em suy nghĩ nhiều quá, ai nói là anh cố ý dò xét em có thật lòng hay không? Còn nữa, anh và cái gì gì đó, anh có mắt đi mày lại với cô ta sao?

Thấy anh còn không thừa nhận, Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh: “Còn nói không có, anh đều đã thừa nhận là anh cố ý rồi.”

Long Tư Hạo nhìn vào cô thật sâu, anh quyến rũ cười nói: “Hiểu Hiểu, em hiểu sai ý anh rồi, đúng là anh có cố ý, nhưng cái cố ý này là cố ý với cô ta, cũng không phải là cố ý với em, còn em vừa vặn nhìn thấy cái gì, thì đều là trùng hợp, còn nữa, vừa rồi anh nói thường xuyên dỗ con gái, anh nói là dỗ em ấy, nha đầu ngốc, ngoài em ra, anh sẽ đi dỗ ai được?”

“Anh...” Liếc nhìn Long Tư Hạo vô cùng phúc hắc, Lê Hiểu Mạn vừa tức giận lại vừa xúc động, cô dở khóc dở cười nói: “Vậy vừa rồi anh nói như vậy là cố ý làm em tức giận? Anh... sao anh lại xấu như vậy? Khốn kiếp...”

Cô đấm về phía anh, Long Tư Hạo thuận thế tiếp lấy quả đấm của cô, rồi kéo cô vào trong ngực.

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, cố ý chọc tức anh nói: “Em muốn ngủ, anh đi chỗ khác ngủ đi, bắt đầu từ tối hôm nay, em muốn chia phòng ngủ với anh.”

Long Tư Hạo nặng nề liếc nhìn cô: “Không được, một đêm anh không ôm em ngủ, thì anh sẽ không ngủ được, Hiểu Hiểu, cả đời này em đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi anh, trừ phi anh chết, nếu không, bất kỳ chuyện gì đều không thể tạo thành lý do để anh buông tha cho em.”

Lời của anh làm trái tim của Lê Hiểu Mạn run lên, khiến trái tim cô rung động, cô chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cau mày lại: “Không cho nói từ chết, em chỉ nói bang quơ mà thôi, anh tưởng thật hả?”

Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Đối với anh mà nói, mỗi một câu nói của em đều vô cùng quan trọng với anh.”

Dứt lời, anh ôm lấy cô thật chặt, lúc anh tỳ cằm lên trán cô, anh khẽ đưa tay lên xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn với thâm tình: “Hiểu Hiểu, anh muốn ôm em như vậy, ôm em, ôm cả đời này đều không buông tay.”

Trái tim lại bị anh làm cho rung động, Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn vào anh thật sâu, thấp giọng gọi anh: “Tư Hạo.”

“Ừ!” Long Tư Hạo nhẹ đáp lại, anh thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, Lạc Thụy nói hôm nay em hơi mất hứng, là bởi vì chuyện ở nghĩa trang An Thái sao? Nếu như em canh cánh trong lòng chuyện anh nổ súng hôm nay, thì em hãy cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ để em biết tại sao anh phải làm như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK