Đến phòng, thấy cửa phòng đang khóa chặt, anh đạp cửa, điện cuồng đạp.
Khí thế khiếp người và tiếng động làm người làm ở đây bị đánh thức, bao gồm cả Hoắc Nghiệp Hành và Lý Tuyết Hà.
Sau anh là bà Trương vẻ mặt bị dọa nhìn anh đạp cửa, hô lớn: “Đại thiếu gai, nhị thiếu gia và thiếu phu nhân đã ngủ rồi, cậu làm gì vậy chứ?”
Lúc này, Hoắc Nghiệp Hành bị đánh thức chống quải trượng bước tới, thấy anh đạp cửa thì sắc mạt trầm xuống, cả giận nói: “Tư Hạo, cháu làm gì? Dừng lại cho ông.”
Hoắc Vân Hy nghe được âm thanh ngoài cửa, bàn tay nắm chặt thành quyền, gương mặt tuấn tú ẩn ẩn vẻ tức giận.
“Hoắc Vân Hy... anh... anh cút cho tôi.” Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, cắm móng tay vào bàn tay để dùng đau đớn kích thích lý trí của mình.
Nếu như bị Hoắc Vân Hy đoạt lấy, cô thà chết đi còn hơn, cô đã là người của Long Tư Hạo, tuyệt sẽ không thể có lỗi với anh.
Nghe thấy giọng cô, Hoắc Vân Hy nhìn đôi môi bị cô cắn chảy máu, mi nhíu chặt, ánh mắt phức tạp: “Mạn Mạn, đừng trách anh, anh làm vậy cũng chỉ vì giữ em lại.”
Dứt lời, anh cởi quần dài trên người cô, và cả quần áo nữa.
Đúng lúc anh cúi người lần nữa, cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh làm vỡ, Long Tư Hạo thần sắc lạnh lẽo kinh người đi đến, khi thấy quần áo vứt đầy trên mặt đất của Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy, tim anh đau đớn không thôi, đau đớn trong mắt hóa thành sát ý nồng đậm, càn quét lý trí của anh.
“Hoắc-Vân-Hy!” Anh gào lớn, lệ khi quanh người như muốn hủy diệt đất trời, sát khí nguy hiểm nồng đậm.
Đột nhiên khóe môi anh nhếch lên, tiến đến, trong tay cầm một khẩu súng, đặt vào mi tâm Hoắc Vân Hy.
Lý Tuyết Hà vừa tới thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nói: “Tư Hạo, con làm gì vậy? Đó là em trai con mà? Đừng nổ súng, ngàn vạn lần đừng nổ súng, Tư Hạo...”
Sắc mặt bà Trương tái nhợt, run run nhìn vẻ mặt âm lệ của Long Tư Hạo, đây là lần đầu tiên bà thấy ai kinh người như vậy.
“Đại... Đại thiếu gia, cậu làm gì vậy? Nhị thiếu gia là em trai cậu, giết người phải đền mạng.”
“Tư Hạo.. Đừng...” Lê Hiểu Mạn kéo chăn phủ trên người, nhìn đôi mắt đỏ thẫm của anh, ánh mắt trần đầy sát ý của anh mà trong lòng không khỏi rùng mình.
Hoắc Vân Hy không có một chút vẻ bối rối hay sợ hãi nào, anh nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhu hòa mà thâm tình, khóe môi hơi giương lên: “Mạn Mạn, em không cần phải nói nữa, hôm nay nếu anh bị giết, anh sẽ chẳng còn gì hối hận, anh muốn cho em thấy thật rõ rằng anh, Hoắc Vân Hy đã thật sự biết sai rồi, anh yêu em, có chết cũng tiếc.”
Lê Hiểu Mạn thấy ánh mắt kiện định của Hoắc Vân Hy, lại nhìn vẻ mặt đầy sát khi của Long Tư Hạo, tùy thời có thể nổ súng, cô nhíu chặt mày.
Nếu như cô nói mình bị Hoắc Vân Hy bắt buộc, nhất định anh sẽ tức chết mà bắn Hoắc Vân Hy mất, vậy trên lưng anh sẽ phải gánh một mạng, đây là điều cô không muốn thấy.
Nếu cô nói không phải, trái tim anh sẽ bị tổn thương.
Suy nghĩ một lát, cô nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, hai người bọn em chưa phát sinh chuyện gì cả, anh để súng xuống trước đi.”
“Chưa có chuyện gì phát sinh?” Long Tư Hạo không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn lại nói những lời này, đáy mắt xoẹt qua tia thất vọng, sự đau phẫn làm anh hít thở không thông.
Giọng nói của anh lạnh thấu xương: “Hiểu Hiểu, đến giờ mà em còn muốn hắn ta sống, anh trong mắt em coi là gì, chúng ta là gì của nhau? Em đã không muốn anh sẽ giết hắn cho rồi.”
Dứt lời, anh lạnh lùng cười chuẩn bị bóp cò.
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng rống giận của Hoắc Nghiệp Hành: “Dừng tay.”
Lý Tuyết Hà nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Nghiệp Hành, lo lắng nói: “Cha, mau kêu Tư Hạo dừng tay, nó... nó nói muốn giết Vân Hy.”
Lúc này, sắc mặt bà tái nhợt, chưa bao giờ sợ hãi điều gì như vậy, bà chỉ có một đứa con, nếu xảy ra chuyện gì, chắc bà không sống nổi nữa mất.
Không có con, thì bà ở Hoắc gia còn có địa vị gì nữa?
Bà Trương cũng lo lắng nhìn Hoắc Nghiệp Hành: “Lão gia....”
Hoắc Nghiệp Hành nhìn súng lúc đang chĩa vào đầu Hoắc Vân Hy, tiến tới, trong tay có súng lục, đặt họng súng lên thái dương của mình, sắc mặt ngưng trọng, vô cùng đau đớn nói: “Hoắc Nghiệp Hành ông đời trước tạo nghiệt, đời này nhất định không được hưởng phút từ tôn tử, cha các ngươi qua đời khi còn trẻ, giờ hyunh đệ tương tàn, Tư Hạo, cháu nổ súng, vậy ông nội cũng không sống nữa.”
Long Tư Hạo và Hoắc Vân Hy đều không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hành lại lấy tính mạng mình đi ngăn cản.
“Ông nội...” Hoắc Vân Hy phức tạp nhìn Hoắc Nghiệp Hành, ông vậy mà lại lấy chính tính mạng của mình ra uy hiếp, từ nhỏ tới giờ anh luôn đối nghịch với ông, cảm thấy hết sức áy náy.
Lê Hiểu Mạn thấy ông tự chĩa súng vào đầu mình, lo lắng nhìn ông: “Ông nội, ông đang làm gì, ông... bỏ súng xuống đi đã.”
Hoắc Nghiệp Hành nhìn Lê Hiểu Mạn, sắc mặt ngưng trọng: “Mạn Mạn, giờ cháu nói rõ cho Tư Hạo là mình không ly hôn với Vân Hy đi, đời này cho coi Tư Hạo là anh của mình.”
“Ông nội...” Lê Hiểu Mạn nhìn đôi mắt đỏ au của Long Tư Hạo, lắc đầu khó nói: “Ông nội.. cháu... không...”
Thấy Lê Hiểu Mạn lắc đầu, Hoắc Nghiệp Hành thần sắc nghiêm nghị thêm mấy phần, ngón trỏ chuẩn bị bóp cò, lạnh giọng nói: “Mạn Mạn, cháu không nói, ông nội chết trước mặt cháu.”
Lê Hiểu Mạn nói trong nước mắt: “Ông nội... đừng ép cháu...”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lạnh lùng mà phức tạp, đột nhiên anh thu tay, lạnh lùng cười: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, đã làm khó cho em rồi, có lẽ anh thật sự không nên xuất hiện.”
Dứt lời, anh tâm tình phức tạp nhìn cô xoay người, đôi mắt hẹp dài khôi phục vẻ đạm mạc thường thấy, cất bước rời đi.
“Tư Hạo...” Thấy anh rời đi, đáy lòng Lê Hiểu Mạn không khỏi bối rối, cô có cảm giác, anh sẽ rời khỏi thành phố K.
Hoắc Nghiệp Hành thấy Long Tư Hạo rời đi, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn, thu hồi súng trong tay, thở dài rời khỏi phòng, cũng kêu người giúp việc cấm nói việc này ra ngoài nửa chữ.