Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lâm Mạch Mạch không có thiện cảm với ông ta, ông ta nhíu mày, trong mắt hiện lên chút không vui, lập tức mặt lạnh nhìn cô nói: “Lâm tiểu thư, cô là bạn của Mạn Mạn, tôi chính là bề trên của cô, cô cứ nói chuyện với người lớn vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đang mặt lạnh với Lâm Mạch Mạch, cô khẽ nâng áo cưới tiến lên đứng trước người Lâm Mạch Mạch, đôi mắt đeo nhíu lại nhìn chằm chằm Hoắc Nghiệp Hoằng, khách khí cười một tiếng: “Ông Hoắc, nếu hôm nay ông tới tham gia hôn lễ thì tôi rất hoan nghênh, nếu muốn tới ngăn cản hôn lễ vậy tôi hy vọng ông lập tức rời đi.”
Dứt lời ánh mắt cô sắn bén nhìn Hoắc Vân Hy vẫn chưa lên tiếng, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Hoắc tổng, nếu anh không muốn tôi càng chán ghét anh thêm thì mời anh mang theo ông nội của anh rời đi đi.”
“Mạn Mạn, cháu…”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, ông ta nhíu mày nhìn cô, không nói gì mà rời khỏi phòng nghỉ.
Hoắc Vân Hy cũng đi theo.
Tưởng Y Y vì không biết Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy cho nên sau khi bọn họ rời đi cô mới nghi hoặc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, vừa nãy hai người kia là ai vậy?”
Lâm Mạch Mạch ấn tượng vô cùng không tốt về Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy, liền đáp: “Dù sao cũng không phải là người tốt gì.”
“Ai là người không tốt?”
Lâm Mạch Mạch vừa nói xong thì người đảm nhận vai rể phụ Lạc Thụy đi tới.
Anh ta mặc chính trang, phối thêm gương mặt đẹp trai của mình lại càng thêm soái.
“Oa oa oa...”
Khi ánh mắt của anh ta nhìn lên người Lê Hiểu Mạn anh ta há hốc mồm phát ra tiếng khen.
Trong mắt anh ta lóe lên sự kinh diễm, đưa tay chỉ Lê Hiểu Mạn: “Phu nhân, cô… cô… cô thật sự quá đẹp rồi.”
Biết Lạc Thụy khen quá, Lê Hiểu Mạn dịu dàng cười với anh ta: “Trợ lý Lạc, anh quá khen rồi.”
Lạc Thụy cười híp mắt: “Cười lên càng đẹp hơn.”
Dứt lời anh ta còn thêm một câu: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, phu nhân, chuẩn bị xong chưa?”
Lê Hiểu Mạn gật đầu nhìn Lạc Thụy, cô đã chuẩn bị xong từ lâu, cũng chuẩn bị kĩ càng để ứng phó với nhiều chuyện xảy ra hôm nay.
Hôm nay cô và Long Tư Hạo tổ chức hôn lễ tuyệt đối không phải cử hành thông thường, sẽ có người thần bí và Sophie phá hỏng, cô cảm thấy Hoắc Nghiệp Hoằng cũng có thể sẽ ra tay.
Ông ta vừa nãy chạy tới phòng nghỉ của cô dâu không ngừng cảnh cáo cô, chắc chắn không đơn giản như thế.
Hôm nay cô và Long Tư Hạo không phải tổ chức hôn lễ thực sự mà ngoại trừ cô và anh biết thì cũng chỉ có người bọn họ tuyệt đối tin được là Lạc Thụy vầ Thẩm Thi Vi, ngay cả Lăng Hàn Dạ đều không biết.
Thẩm Thi Vi biết là vì Long Tư Hạo nói với bà, đối với người mẹ vợ này, người con rể là anh vẫn vô cùng tin tưởng.
Đại sảnh hôn lễ đã vang lên tiếng nhạc, Lê Hiểu Mạn từ phòng nghỉ đi ra thì đại sảnh đã đầy khách mời.
Hội trường hôn lễ bố trí cực kì đpẹ, lụa trắng và hồng kết hơp vớin hau, giữa khán phòng còn có hoa tươi trang trí, dưới thảm trắng rải đầy cánh hoa hồng đỏ, giống như những đóa hoa diễm lệ nở rộ, đàn nê ông chiếu những tia sáng mãnh liệt bao phủ hội trường.
Long Tư Hạo mặc tây phục màu trắng, tây trang càng làm cho anh thêm tuấn mỹ, anh đứng ở giữa thảm trải hoa.
Cả người khí chất bất phàm, dung mạo đẹp trai, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười tuyệt diễm, càng giống như người trên trời, hấp dấn vô số ánh mắt của khách mời nam nữ.
Lê Hiểu Mạn đứng ở dưới cổng vòm, nhìn cuối thảm có một người đàn ông tuấn mỹ đang đứng đó, dù hôm nay bọn họ tổ chức hôn lễ gia nhưng trong lòng cô vẫn xem như đó là hôn lễ của bọn họ, vẫn vô cùng kích động, đôi mắt sáng ngời, khóe mặt đầy ý cười hạnh phúc.
Hôm nay Hạ Thanh Vinh cũng tới tham gia hôn lễ, ông thân là ba nuôi đương nhiên có tư cách dẫn cô đi trên thảm giao cô cho Long Tư Hạo nhưng Lê Hiểu Mạn không mời ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể như khách mời khác ngồi đó nhìn cô.
Thẩm Thi Vi biết hôn lễ hôm nay chỉ là giả, vốn lúc này đang ngồi ở dãy đầu thấy cô đi vào liền đứng lên.
Bà nhìn chăm chằm Lê Hiểu Mạn đang mặc váy cưới, thật ra trong lòng bà cũng muốn nắm tay cô đi trên thảm trắng.
Nhưng bà tổn thương con gái, thái độ của đứa con gái này đối với bà từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm và xa cách.
Bà cực kì hối hạn, chỉ hy vọng cô có thể cho mình cơ hội, để người làm mẹ như bà có thể bồi thường thua thiệt của cô.
Khoảng thời gian trước Lê Chấn Hoa bị gãy chân hôm nay cũng tới, ông ấy vẫn chưa hồi phục nên đang ngồi xe lăn.
Cả người Lê Chấn Hoa mặc tây trang nhìn vô cùng phấn chấn, ông ấy không biết hôn lễ hôm nay là giả cho nên cho rằng Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo thật sự cử hành hôn lễ nên vô cùng cao hứng.
Lê Hiểu Mạn vốn không cho ông ấy tới nhưng ông ấy cứ nằng nặc ngồi xe lăn tới.
Lê Văn Bác đứng sau xe đẩy xe cho ông, ánh mắt anh mất mác nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi mắt đen đầy sức sống lúc này vô cùng ảm đạm.
Ba hôm trước lúc Lê Hiểu Mạn gọi điện thoại tới báo cho bọn họ cô sẽ cử hành hôn lễ với Long Tư Hạo, cả người anh mù mờ, không nghĩ tới ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Từ lúc tiếng nhạc vang lên, gương mặt Lê Hiểu Mạn dịu dàng mỉm cười từng bước đi về phía Long Tư Hạo.
Lúc cô đi về phía anh, anh cũng nhấc chân đi về phía cô.
Đôi mắt anh đầy thâm tình nhìn cô, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, cho dù không phải là hôn lễ thực sự nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì Hiểu Hiểu của anh rốt cuộc cũng khoác lên người chiếc váy cưới vì anh.
Cô xinh đẹp như thế khiến cho anh từng giây từng phúc không muốn rời mắt, lúc cô vừa vào hội trường, anh nhìn thấy cô thì trái tim đã rung động vì cô rồi.
Hiểu Hiểu của anh là cô dâu đẹp nhất trên đời.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đi về phía mình, cô hạnh phúc mỉm cười, nước mắt dâng lên.
Người đàn ông đẹp trai cao quý như thế đang từ từ đi về phía cô, giống như vương tử từ trên trời xuống đón cô lên thiên đường hạnh phúc.
Mặc dù biết hôn lễ là giả nhưng nhìn anh từ từ đi về phía mình, giây phút đó cô hạnh phúc muốn khóc.
Tư Hạo, em yêu anh, vô cùng yêu anh, cảm ơn anh cho em hạnh phúc như thế, cho dù chỉ là hôn lễ giả nhưng em vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Long Tư Hạo tiến đến giữa tấm thảm thì dừng lại chờ cô, đôi mắt đầy ý cười hạnh phúc cũng ươn ướt.
Lê Chấn Hoa ngồi trên xe lăn thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã dừng lại thì để Lê Văn Bác đẩy mình đi tới, đứng bên cạnh hai người.
“Mạn Mạn.”
Hai mắt Lê Chấn Hoa cũng ươn ướt, ông cầm tay Lê Hiểu Mạn, lấy danh nghĩa người thân nắm tay Lê Hiểu Mạn giao cho Long Tư Hạo.
Ông mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn, vừa cười nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, cậu giao Mạn Mạn cho cháu, sau này mặc kệ sinh lão bệnh tử, các cháu cũng không rời không bỏ.”
Long Tư Hạo nắm chật tay Lê Hiểu Mạn, đôi mắt đen bóng thâm tình nhìn cô, lập tức gật đầu với Lê Chấn Hoa: “Cậu yên tâm đi, cháu sẽ yêu thương Hiểu Hiểu, không để cho cô ấy chịu một chút ủy khuất…”
“Tình một ngày khó dứt, cho dù sống đến cùng trời cuối đất cháu cũng không rời không bỏ cô ấy.” những lời này anh vô cùng chân thành nhìn cô mà nói, từ trong sâu thẳm ánh mắt rung động nhìn cô.