Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt của Lê Hiểu Mạn tràn ngập ưu thương, cô không hiểu, nếu mẹ cô muốn gặp cô, tại sao ngay cả cửa nhà cũng không để cho cô vào?
Long Tư Hạo thấy sau khi cô nhận điện thoại xong, thì mặt đầy ưu sầu, đôi tay anh nhẹ bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt hẹp dài khóa chặt vào cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Sao vậy? Ai chọc ái phi của trẫm mất hứng?”
Lê Hiểu Mạn che giấu bi thương trong mắt, trợn mắt nhìn Long Tư Hạo: “Ai là ái phi của anh?”
“Không phải ái phi thì chính là ái thê.” Long Tư Hạo nhu hòa liếc nhìn cô: “Không phải nói anh là phu quân yêu quý của em sao? Anh là phu quân của em, em là thê tử của anh.”
Lê Hiểu Mạn cô rút khóe miệng, cô nâng mi mắt liếc nhìn anh: “Mẹ em muốn gặp em, bây giờ em muốn đi ra ngoài, anh phải đến công ty hay là...”
“Anh đưa em đi.” Long Tư Hạo nhìn cô nói xong, thì kéo cô đứng lên: “Đi thay quần áo trước.”
Lê Hiểu Mạn thấy anh muốn đưa cô đi, cô nhướn mày liếc nhìn anh: “Anh không cần đến công ty sao?”
Long Tư Hạo ôm cô vào trong ngực, thâm tình nhìn cô: “Chuyện của em nặng hơn tất cả, đi thay quần áo trước.”
Anh coi cô quan trọng như vậy, trong lòng Lê Hiểu Mạn dâng lên nỗi xúc động, cô tựa vào trong ngực anh, khóe môi khẽ cong lên nụ cười: “Tư Hạo, cám ơn anh đã tốt với em như vậy.”
Long Tư Hạo ôm cô thật chặt, đôi mắt hẹp dài tràn ngập thâm tình: “Nha đầu ngốc, đối tốt với em là điều mà cả đời này anh muốn làm nhất, cũng là chuyện hạnh phúc nhất đời anh.”
Lê Hiểu Mạn cảm thấy chóp mũi đau xót, hốc mắt dần ê ẩm, hai tay mảnh khảnh ôm anh thật chặt, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới cảm thấy mình là người may mắn nhất hạnh phúc nhất trên đời này.
Bởi vì anh đã coi cô thành chí bảo để yêu thương.
......
Rolls Royce Phantom dừng lại ở bên ngoài nhà hàng Phú Bình, trong xe Long Tư Hạo tự mình cởi đai an toàn ra cho Lê Hiểu Mạn, anh nhu hòa nhìn cô: “Cần anh cùng em đi vào không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh chăm chú, cô khẽ nâng mắt cười: “Tư Hạo, không cần, nếu anh còn có việc thì có thể đi trước đi, lát nữa em sẽ đón xe trở về.”
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô, năm ngón tay thon dài vùi vào giữa mái tóc quăn của cô, anh cúi đầu xuống hôn lên bờ môi căng mọng của cô: “Đi vào trước đi, anh sẽ chờ em.”
“Vâng!” Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh rồi gật đầu, sau đó cô đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào nhà hàng Phú Bình.
Ở trong phòng ăn, vị trí cạnh cửa sổ, Lê Hiểu Mạn nhìn thấy mẹ cô Lê Tố Phương, nhưng làm cô không nghĩ tới là, ngoài mẹ cô ra, còn có Hoắc Vân Hy.
Nhìn qua, mẹ cô rất tiều tụy, mới hơn bốn mươi tuổi, mà giống như hơn năm mươi tuổi vậy, dường như bà đã già đi rất nhiều. Đặc biệt là, giữa hai lông mày của bà lộ ra nỗi buồn, khiến Lê Hiểu Mạn đau lòng.
Cô đang muốn đi lên trước, Hoắc Vân Hy đã tiến lên đón trước.
Mới mấy ngày không gặp, dường như anh ta cũng tiều tụy hơn, hàng lông mày luôn nhíu chặt, trên càm lún phún râu khiến khuôn mặt tuấn tú của anh ta nhiều thêm mấy phần chán chường, không còn vẻ hăm hở như xưa.
“Mạn Mạn...” ánh mắt của Hoắc Vân Hy lộ ra ý cười, anh ta đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, ánh mắt khinh thường liếc anh ta, lạnh lùng nói: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Sự lạnh lùng của cô là cây gai trong lòng Hoắc Vân Hy, đâm nhói trái tim anh ta, đôi mắt của anh ta nồng đậm bi thương: “Mạn Mạn, em dọn đi đâu vậy? Tại sao anh không tìm được em? Tại sao không nhận điện thoại của anh? Em có biết, anh rất nhớ em hay không? Cùng anh trở về đi, được không? Chúng ta bắt đầu lại.”
Nghe những lời này của anh ta, đáy lòng của Lê Hiểu Mạn lại không gợn chút sóng nào, cô lười nhìn anh ta lâu hơn, vượt qua anh, trực tiếp đi tới trước mặt mẹ cô, vừa muốn gọi mẹ, mẹ cô lại quỳ xuống trước mặt cô.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Lê Hiểu Mạn bị hành động đột ngột của Lê Tố Phương làm cho sợ hãi lui về phía sau một bước dài, sau đó cô tiến lên muốn đỡ bà dậy, bà lại không chịu đứng lên.
Hoắc Vân Hy thấy Lê Tố Phương đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lê Hiểu Mạn, cũng kinh ngạc.
Anh ta đi lên phía trước, giúp Lê Hiểu Mạn đỡ bà: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Có lời gì thì cứ đứng lên nói?”
Hành động này của Lê Tố Phương dẫn tới sự chú ý của những người khác trong nhà hàng, bọn họ đều tò mò nhìn sang.
“Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ đứng lên rồi nói, không được sao? Mẹ như vậy là muốn cho con tổn thọ sao? Mẹ không đứng lên nữa, con cũng quỳ.” Lê Hiểu Mạn lo lắng liếc nhìn Lê Tố Phương, rồi làm bộ muốn quỳ xuống.
Lê Tố Phương thấy vậy, lúc này mới đứng lên, ánh mắt bà nhìn Lê Hiểu Mạn cực kỳ phức tạp, thần sắc ngưng trọng nói: “Mạn Mạn, mẹ có chuyện muốn cầu con, con có thể đáp ứng mẹ hay không?”
“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã.” Lê Hiểu Mạn kéo Lê Tố Phương ngồi xuống, nhìn bà chăm chú, cau mày nói: “Mẹ, con cũng không phải là người ngoài? Tại sao phải nói cầu? Bất kể là mẹ có chuyện gì, con cũng sẽ đáp ứng mẹ.”
“Vậy thì tốt.” Lê Tố Phương nghe cô nói như vậy, khuôn mặt tái nhợt lưu đầy dấu vết của thời gian hiện lên nụ cười, như trút được gánh nặng nói: “Mạn Mạn, vậy con có thể không tố cáo cậu con không? Mẹ biết cậu con bắt cóc con, là cậu ấy không đúng, cậu ấy đã biết lỗi rồi, mẹ cầu xin con, bỏ qua cho cậu ấy được không?”
Lê Hiểu Mạn hơi không hiểu gì mà nhìn Lê Tố Phương: “Mẹ, cái gì mà bỏ qua cho cậu? Cậu bị làm sao? Con không làm gì cậu cả?”
Lê Tố Phương lại lo lắng nhìn cô, nhíu chặt mày lại: “Mạn Mạn, bởi vì bắt cóc con, cậu con bị bắt lại, nghe nói bị xử mười lăm năm tù.”
Lê Tố Phương nói xong lời cuối cùng, trong lời nói mang theo nức nở.
“Cái gì?” bởi vì những lời này của bà, Lê Hiểu Mạn mở lớn hai mắt, kinh ngạc không thôi, nghi ngờ liếc nhìn mẹ mình: “Làm sao lại bị xử lâu như vậy?”
Lúc này, giọng nói khiêu khích của Hoắc Vân Hy vang lên ở sau lưng cô: “Mạn Mạn, hẳn là em nên hỏi thử Long Tư Hạo, cậu ruột của em vào tù, vốn chỉ bị xử mấy năm mà thôi, nhưng bây giờ lại biến thành mười lăm năm, có thể đây đều là kiệt tác của anh ta, anh ta chỉ vui đùa với em mà thôi, em đừng bị anh ta lừa, có một việc, em nhất định còn không biết, anh ta có vị hôn thê, hơn nữa, anh ta còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của em nhiều, anh ta đến gần em là mang mục đích đấy.”