Cô ngước mắt trong suốt nhìn Long Tư Hạo, mặt đầy áy náy: “Tư Hạo, em sai rồi, thật xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh giết mẹ em, đầu em nhất định bị lừa đá, mới có thể nghi ngờ anh, không tin tưởng anh.”
“Đầu em bị lừa đá?” Long Tư Hạo nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cố làm vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Mau qua đây anh nhìn xem đá đến đâu rồi? Sao vô tình như vậy? Lừa đá không biết tránh sao?”
Dứt lời, anh ôm đầu Lê Hiểu Mạn, nhìn chung quanh, ngón tay thon dài vuốt tóc cô ra sau, nhìn bên trái nhìn bên phải.
Sau khi nhìn trái nhìn phải một phen, anh nheo mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, mặt đầy không tin: “Hiểu Hiểu, em chắc chắn đầu em bị lừa đá? Nhưng anh không thấy dấu móng chân lừa trên đầu em.”
Anh đùa giỡn suýt chút nữa làm cô bật cười.
Cô biết anh cố ý trêu chọc cô, anh tốt như vậy, nhưng cô tổn thương anh, cô thật sự cảm thấy cô không phải là người.
“Tư Hạo…” Giọng cô nức nở, nước mắt rơi như mưa.
Sau đó cô nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, không ngừng nói xin lỗi: “Tư Hạo, thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi… thật xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, người của toàn thế giới có thể giết mẹ em, nhưng anh tuyệt đối không, em nghĩ kỹ rồi, mẹ em không phải anh giết, anh bị hãm hại.”
Nghe cô rốt cuộc tin anh, mắt Long Tư Hạo chứa đầy ý cười.
Tay anh nâng mặt cô, cúi đầu xuống hôn lên môi tái nhợt của cô: “Hiểu Hiểu, có thể nói cho anh một chuyện không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nghiêm túc gật đầu: “Có thể.”
Long Tư Hạo cong môi cười, ánh mắt hài hước: “Có thể nói cho anh đầu em bị lừa đá ở đâu không?”
Lê Hiểu Mạn ngây ngốc, không rõ nhìn anh: “Cái gì?”
Mắt Long Tư Hạo chứa ý cười nhì cô, nhếch môi: “Nó đá em tỉnh ngộ, anh rất biết ơn nó, muốn cúng nó.”
“Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn phản ứng lại, khóe môi co rút, hờn dỗi một tiếng, tựa vào ngực anh: “Anh lại trêu chọc em.”
Long Tư Hạo thấy cô còn rơi nước mắt, anh vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cô, khẽ cau mày: “Hiểu Hiểu, em muốn nước ngập cả Thủy Lộc Hồ này sao?”
Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh: “Tư Hạo, anh có giận em không?”
Mặt Long Tư Hạo trầm xuống: “Phải giận.”
Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày: “Vậy em cũng nhất định rất thất vọng em.”
Long Tư Hạo tiếp tục trầm mặt: “Phải thất vọng.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh còn yêu em không?”
Long Tư Hạo cong môi cười, giọng ôn nhu: “Phải yêu.”
“Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn xúc động, nước mắt vừa ngừng lại trào ra.
“Hiểu Hiểu, xem ra em thật sự muốn khóc ngập cả nơi này.” Anh ôn nhu nói, ngón tay thon dài vẫn nhẹ nhàng lau nước mắt cô, nhìn cô hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ rõ? Không phải trước đó em nói thấy anh bóp cổ mẹ em trong video sao?”
Lê Hiểu Mạn áy náy nhìn anh, khi cô thấy Long Tư Hạo bóp cổ mẹ cô trong video, quả thực cô cho là mẹ cô bị anh giết, cô cho là bọn họ không cách nào tiếp tục ở bên nhau.
Nhưng khi cô bị anh kéo tới phòng giám sát camera, cô thấy sắc mặt tiều tụy lo lắng của anh, liền nghĩ tới cô yêu anh như vậy, sao có thể giết mẹ cô?
Vì mẹ cô vừa qua đời, cô vẫn còn bi thương cực độ, suy nghĩ không toàn diện, cũng không có tinh lực đi phán đoán nghĩ nhiều.
Cho nên cô cần tỉnh táo hơn.
Nói với anh muốn đích thân xử lý hậu sự mẹ cô chính là muốn có thời gian tỉnh táo lại.
Hai ngày trước, trước khi chôn cất mẹ cô, cô canh giữ bên mẹ cô, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, nên mới phát hiện nhiều điểm khả nghi.
Hôm nay, cô hoàn toàn nghĩ kỹ.
Anh nói thản nhiên làm cô hoàn toàn nghĩ rõ ràng.
Cô cắn chặt môi dưới, nước mắt óng ánh nhìn anh: “Tư Hạo, là vì anh thản nhiên, vì tình yêu của anh, vì em không tin anh sẽ giết mẹ em, Tư Hạo, thật xin lỗi, lúc đó em vì…”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, ngắt lời cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Lúc đó em vì mẹ em vừa qua đời, em bi thương, nghĩ không đủ toàn diện mới có thể hiểu lầm anh giết mẹ em, Hiểu Hiểu, không có ai có thể nghĩ toàn diện, giống như anh, anh cũng không nghĩ tới hung thủ sẽ giết mẹ em sau khi anh rời khỏi phòng bệnh mẹ em, càng không nghĩ tới hung thủ sẽ táy máy tay chân với video, cho nên em nhất thời không nghĩ thông suốt, anh không trách em, dù sao em vẫn tin anh, chứng minh Hiểu Hiểu của anh không ngốc.”
Lời giải bày thay cô này của anh lại làm cô xúc động không thôi, không nhịn được khóc lên.
“Tư Hạo… Tại sao anh có thể tốt như vậy?”
Cô ở trong ngực anh, khóc không thành tiếng, là cảm động, là hạnh phúc, là áy náy, là đau lòng.
Long Tư Hạo ôm chặt cô: “Nha đầu ngốc, còn tốt hơn nữa, cho anh thời gian, anh sẽ nhanh chóng tra ra là ai giết mẹ em, trả thù cho mẹ em.”
Lê Hiểu Mạn ôm chặt anh, giọng nức nở: “Tư Hạo, cảm ơn anh.”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên nước mắt làm sao cũng không cầm được của cô.
Lòng Lê Hiểu Mạn run lên, hai tay mảnh khảnh ôm cổ anh, khẽ nâng cằm, chủ động hôn lên môi mỏng của anh.