Chờ đến khi cô trở ra, bữa ăn trước tiệc cocktail đã kết thúc, trước mắt đang tiến hành phân đoạn đưa châu báu tiến vào hội trường triển lãm.
Ánh đèn trong hội trường chó chút tối, phía trước cửa hội trường có trải thảm đỏ dài, mỗi khi khách quý đi vào hội trường thì ánh đèn dọc lối vào sẽ sáng lên, đuổi theo bóng các vị khách dọc trên thảm đỏ, sau đó vào chỗ.
Lê Hiểu Mạn được xem như là người cuối cùng tiến vào hội trường.
Tiếp đó, ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên cơ thể thon thả của cô, khiến cho cô trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.
Dáng người cô thon dài, tinh tế và mảnh dẻ, ngực tấn công mông phòng thủ, đạt tiêu chuẩn của cơ thể người mẫu, ngày hôm nay cô mặc chiếc váy dài mang màu sắc hoa oải hương.
Bộ lễ phục trễ ngực, bó sát người, chiết eo, phong cách thiết kế thu mông theo kiểu đuôi cá, tôn lên vóc dáng của cô một cách triệt để.
Mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu được tạo kiểu như một áp phồng đúng chất quý tộc tao nhã, phối hợp với gương mặt thanh lệ thoát tục của cô, cộng với biểu cảm kiều mị trên gương mặt, đúng là khiến người người phải kinh diễm.
Mặt sau làn váy khá dài, kéo tận ra phía sau, thanh nhã mê người, càng làm cho khí chất bất phàm của cô như tăng lên.
Nói tóm lại, cô gái đang đi trên thảm đỏ kia, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, tất cả khách quý ở đây trong mắt đều lộ ra vẻ kinh diễm, dõi theo bóng dáng tinh tế mảnh mai của cô.
Hôm nay, bộ trang sức cô đang đeo, trên cổ, trên tay, và thậm chi là hoa tai cô đang đeo đều do cô thiết kế.
Giờ khắc này cô giống như hóa thành người mẫu đang đi trên sàn catwalk, ngoài trừ ngoại hình làm người ta kinh diễm ra, bộ trang sức cô đang đeo trên người cũng hấp dẫn không ít ánh mắt khách quý ở đây.
Đặc biệt, tới tham gia triển lãm châu báu lần này, có không ít thương khách muốn mua châu báu nhìn cô không chớp mắt, chỉ thiếu điều chưa xông lên tận nơi hỏi cô bộ trang sức trên người là do ai thiết kế, mua ở cửa hàng châu báu nào, muốn đặt một bộ trang sức đặc biệt hệt như trên người cô đang mang.
Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, Lạc Thụy, Quý Vũ Tình cũng sớm đã vào chỗ.
Lúc này, mấy người bọn họ cũng nhìn Lê Hiễu Mạn không chớp mắt.
Lăng Hàn Dạ nheo mắt đánh giá con người kinh diễm trước mặt, khóe môi nổi lên nụ cười tà mị, đưa tay vỗ vỗ vai người đang ngồi bên cạnh anh ta: “Long thiếu, Hiểu bảo bối của cậu càng ngày càng mê người, có điều, haiz! Đáng tiếc ghê! Người ta là hoa thơm đã có chủ, còn cậu giờ cũng chỉ có khả năng biểu diễn màn mắt trừng mắt, ai bảo cậu năm năm trước không muốn người ta, có phải hiện tại đã hối hận muốn cắn đứt lưỡi không?”
Nghe xong những lời kia của Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy nhìn qua Lê Hiểu Mạn, rồi nhìn về phía Long Tư Hạo, khẽ thở ra một hơi, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Mà Long Tư Hạo từ lúc Lê Hiểu Mạn bắt đầu vào sân, chân mày vặn chặt đáy mắt u tối luôn chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén thâm trầm không rời đi nửa phân.
Trên gương mặt cực kì tuấn tú kia buôn bày ra bộ dạng lãnh đạm, không sóng to không gió lớn, thế nhưng trong lòng anh đã sóng gầm mãnh liệt.
Hiểu Hiểu của anh đã lớn rồi, càng trở nên mê người, càng trở nên kinh diễm.
Từ lúc cô vừa bước chân vào, trên mặt cô đã trấn định một vẻ thong dong, dịu dàng mỉm cười, cùng với khí chất tao nhã mê người đang tản mát quanh thân cô, tràn ngập hơi thở tự tin, sự rạng rỡ của cô khiến anh có ảo giác rằng cô là một nữ hoàng.
Tính cứng cỏi, kiêu ngạo và độc đoán trong xương của cô đều được chứng minh rõ ràng vào thời điểm đó.
Cao quý như vậy, và nữ hoàng kia có một vị “fan”, để cho anh thưởng thức, tán thưởng, kinh diễm, ái mộ đồng thời, lại có chút sợ sệt.
Anh sợ rằng bản thân không thể khống chế cô, sợ cô sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh, sợ cô quá mạnh mẽ khiến anh cảm thấy cô đang ở một nơi rất cao, rất cao mà anh với tay mãi không tới, cao đến nỗi anh không thể chạm vào cô.
Anh là một người luôn rất tự tin, cho dù năm năm trước cô không yêu anh, trong trái tim anh cũng có một niềm tự tin cùng một phần tự tin, tin rằng một ngày nào đó cô nhất định sẽ yêu anh.
Nhưng hiện tại, anh đã không còn tự tin như vậy, anh đã bắt đầu cảm thấy không thể nắm giữ được cô.
Lúc này đây anh đang rất mâu thuẫn, anh đang thưởng thức cô của một mặt càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng mê người, nhưng cũng sợ sệt cô quá ưu tú, sẽ có nhiều người mê luyến cô hơn, sợ cô đứng trên đỉnh sẽ thấy quá nhiều phong cảnh tuyệt đẹp, mà cảm thấy cảnh quan anh đây quá bình thường, chỉ đơn giản là không thể nhập vào mắt cô.
Mặt tiền của tiệc rượu dùng để dựng sân khấu, bởi vì lát nữa sẽ có một chương trình, và người mẫu biểu diễn trên sàn catwalk.
Tấm thảm đỏ được trải giữa phòng tiệc, mà hai bên thảm chính là những bàn tròn bày đầy rượu.
Đám người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ đều ngồi đang ngồi trước bàn rượu, phái bên cánh trái của thảm trải.
Bởi vì Hàn Cẩn Hi và tiểu Nghiên Nghiên đều ngồi phía bên cánh phải của thảm trải, cho nên Lê Hiểu Mạn cũng ngồi xuống bàn rượu tròn bên phải.
Vừa hay vị trí cô ngồi cũng đối diện với vị trí của Long Tư Hạo đang ngồi, giữa bọn họ chỉ cách nhau một tấm thảm trải đỏ, do đó, chỉ cần cô ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy Long Tư Hạo.
Từ sau khi ngồi xuống, mi mắt cô vẫn luôn cụp, cố gắng không nhìn đến Long Tư Hạo.
Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được, luôn có một cái nhìn sắc bén nóng hổi chiếu thẳng lên người cô không đứt đoạn.
Bên trái cô là Hàn Cẩn Hi, và bên phải là tiểu Nghiên Nghiên.
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp, thật nhiều chú đều đang nhìn mẹ kìa.”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt thanh khiết như hai vì sao nhỏ của mình, âm thanh non nớt nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, sau đó ngước mặt lên nhìn về phía Hàn Cẩn Hi: “Bố ơi, bố thấy mẹ hôm nay có đẹp không ạ?”
Đầu mày Hàn Cẩn Hi hơi bau xuống, ánh mắt lười biếng lưu chuyển trên người Lê Hiểu Mạn mấy giây, trên gương mặt tao nhã vẫn bày ra bộ điệu ‘bình tĩnh như nước’, đôi môi mỏng xinh đẹp phun ra một câu: “Không tính là xấu, không dọa người chết được.”
Đây cũng là một lời khen?