Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Tố Phương nhíu mày lại, không nói gì, cách một lúc lâu, bà mới nhìn về phía Lê Chấn Hoa, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Mấy ngày trước, có vẻ như chị đã nhìn thấy bà ấy?”

“Bà ấy?” Lê Chấn Hoa nghi hoặc nhìn Lê Tố Phương: “Chị, chị đang nói đến ai vậy?”

Thấy dáng vẻ không hiểu gì của Lê Chấn Hoa, Lê Tố Phương cũng không muốn nói thêm nữa: “Không biết cũng được, chị đi vào làm việc.”

Thấy Lê Tố Phương chuẩn bị vào phòng bếp, Lê Chấn Hoa nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó hỏi: “À! Em biết rồi, có phải là chị nhìn thấy mẹ đẻ cuả thấy Mạn Mạn...”

Không đợi Lê Chấn Hoa nói xong, Lê Tố Phương đột nhiên xoay người, đưa tay bưng kín miệng của ông, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn ông nói: “Cậu nhỏ giọng đi.”

Lê Chấn Hoa nhìn Lê Tố Phương gật đầu, chờ sau khi bà bỏ tay ra, ông mới thấp giọng nói: “Không phải là bà ta đã mất tích rất nhiều năm rồi sao? Có phải là chị nhìn lầm rồi hay không?”

“Cũng có lẽ là chị nhìn lầm rồi!” Lê Tố Phương nhíu mày lại, trong lòng cũng không phải rất chắc chắn.

Lê Chấn Hoa thấy bà nhíu mày lại, dáng vẻ tâm sự nặng nề, ông an ủi nói: “ Chị, chuyện kia đã qua nhiều năm như vậy rồi, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù như thế nào, Mạn Mạn là chị nuôi lớn, coi như năm đó chị thật xin lỗi bà ta, thì bây giờ chị cũng coi như không phụ lòng bà ta, còn nữa, chị đừng cố ý thờ ơ với Mạn Mạn nữa, chị như vậy sẽ khiến con bé thương tâm đấy, mặc dù Mạn mạn không phải là con ruột của chị, nhưng không phải trước kia chị cũng coi con bé là con gái ruột để đối đãi sao?”

“Chị biết rồi, chị đi vào làm việc đây.” Lê Tố Phương nhìn Lê Chấn Hoa nói, mặt đầy tâm sự nặng nề đi vào phòng bếp.

“Haizzzz!” Lê Chấn Hoa thở dài thật sâu, sau đó cũng đi vào phòng bếp.

...

Sau khi Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo rời khỏi ngự yến lâu, thì hai người trở về thẳng biệt thự Thủy Lộ Hồ Đảo.

Bây giờ là giờ ăn cơm, người giúp việc trong biệt thự đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Lúc này, hai người đang ngồi trong phòng ăn sang trọng.

Trên bàn ăn dài phong cách cung đình châu Âu, bày mấy chục món ăn ngon, đều là Long Tư Hạo cố ý dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.

Đầu bếp trong biệt thự đều là những đầu bếp có chứng chỉ đặc biệt cấp quốc gia, nên dĩ nhiên là tài nấu nướng của bọn họ rất tốt, các món ăn mà bọn họ làm ngon như ngự thiện cung đình vậy, có thể nói là sắc hương đều đủ cả.

Cùng thường ngày bất đồng chính là, hôm nay Long Tư Hạo ngồi cách Lê Hiểu Mạn hơi xa, hơn nữa anh vẫn luôn tập trung ăn cơm, không nói một câu nào với Lê Hiểu Mạn.

Ông ba ta có nói, ăn không nói ngủ không nói.

Lê Hiểu Mạn thấy anh không nói gì cả mặc dù, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ăn xong, Long Tư Hạo nói là đi lên thư phòng trên tầng xử lý một số chuyện công, rồi trực tiếp lên tầng.

Lê Hiểu Mạn ngồi một mình trước bàn ăn chậm rãi ăn, trong phòng ăn rộng lớn có tám người giúp việc đang đứng, tất cả đều dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tị nhìn cô.

Trong một tháng nay, Long Tư Hạo luôn dịu dàng với cô, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, yêu thương có thừa, tất cả đều lấy cô làm đầu, chỉ cần anh có thời gian thì sẽ ở cùng cô, bọn họ đều nhìn thấy những điều đó ở trong mắt, và thầm hâm mộ trong lòng.

Nhưng cũng có những người ghen tị, chỉ hận người được Long Tư Hạo yêu không phải là mình.

Ở trong trái tim của bọn họ, Long Tư Hạo chính là nam thần, là bạch mã vương tử của bọn họ.

Dùng bữa xong, Lê Hiểu Mạn vừa mới đứng lên, thì có hai người giúp việc tiến lên, cung kính lễ phép hỏi: “Thiếu phu nhân, cô muốn lên tầng lầu hay là đi dạo?”

Bởi vì Long Tư Hạo đã dặn người giúp việc trong biệt thự gọi cô là Thiếu phu nhân, vì vậy mặc kệ cô nói bao nhiêu lần rồi, bảo bọn họ không cần gọi cô là Thiếu phu nhân, thì bọn họ cũng vẫn gọi cô ấy như cũ.

Cô cũng đã nói chuyện này với Long Tư Hạo, bảo anh dặn người giúp việc trong biệt thự đổi cách gọi, mặc dù có nhiều chuyện anh đều nghe theo cô, nhưng anh lại không nghe theo cô cô chuyện này.

Nghe bọn họ gọi Thiếu phu nhân một tháng trời, cô cũng dần dần thích ứng.

Cô nhìn về phía hai người giúp việc đang chủ động đi tới, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, hiền lành nói: “Tôi muốn đi lên tầng.”

Tất cả mọi người trong biệt thự đều biết chuyện cô mang thai, hai người giúp việc nghe cô nói muốn lên tầng, thì làm dáng vẻ muốn đỡ cô.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn hơi lúng túng, cười nói với bọn họ: “Tôi có thể tự đi lên, hai người cứ làm việc của mình đi.”

Cô đã quen với cuộc sống của người bình thường, nên không có thói quen được người ta hầu hạ như đại tiểu thư, hơn nữa cô cũng không mỏng manh như vậy, mới mang thai hai tháng, di chuyển vẫn còn thuận tiện nên không cần người đỡ.

Lê Hiểu Mạn nói với hai người giúp việc nữ, rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng ăn, nhưng sau lưng cô truyền đến giọng nói không mấy thân thiện của hai người giúp việc vừa nãy.

“Cũng không biết là cô ta gặp được cái vận gì, dáng dấp cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành, lại có thể gả cho thiếu gia? Bàn về nhan sắc, cô ta chẳng xứng đôi với thiếu gia chút nào, nhìn cô ta cũng không giống như là xuất thân từ danh môn, bàn về thân phận thì lại càng không xứng với thiếu gia.”

“Người ta gọi cái này là mẫu bằng tử quý, nói không chừng thiếu gia và cô ta là bác sỹ bảo cưới, mặc dù người ta không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là dáng dấp động lòng người, thanh thuần khiến người ta hài lòng, chị cũng đừng ghen tị với người ta nữa, cả chị và em đều không có cái vận đó đâu.”

Hai nữ giúp việc kia như cố ý nói cho Lê Hiểu Mạn nghe vậy, giọng nói không hề nhỏ chút nào.

Dĩ nhiên là lời nói của bọn họ truyền vào trong tai Lê Hiểu Mạn không sót một chữ nào, đợi lúc cô xoay người lại, thì đã thấy hai nữ giúp việc kia đang thu dọn bàn ăn cùng với sau người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK