Nhìn dáng vẻ tức giận trợn mắt của bé giống y chang Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo càng dịu dàng cưng chiều nhìn bé, anh đưa tay ra xoa đầu nhỏ của bé, cong môi cười, giọng nói trầm thấp êm tai, mang theo mấy phần cương quyết: “Cháu phải đi.”
“Hừ...” tiểu Nghiên Nghiên không vui hừ với anh, bé trợn mắt nhỏ nhìn thẳng vào Long Tư Hạo: “Chú đẹp trai, chú thật là bá đạo à nha! Sao chú có thể cưỡng bách con nít như vậy?”
Long Tư Hạo nhướn mày, anh đưa tay ra đang muốn sờ đầu nhỏ của bé, tiểu Nghiên Nghiên đã né tránh, bất mãn trợn mắt nhìn anh: “Không cho phép sờ đầu của cháu, cháu không phải là cún nhỏ.”
Long Tư Hạo thấy oán khí của tiểu Nghiên Nghiên với anh cao ngất trời, mặc dù trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng tạm thời anh không hỏi bé nguyên nhân, anh thu tay về, ngồi thẳng người, rồi không nói gì với bé nữa.
Mà tiểu Nghiên Nghiên ngồi ở bên cạnh thì nhíu mày nhỏ lại, trên khuôn mặt non nớt chưa hết vẻ ngây thơ viết rõ ba chữ ‘Rất không vui’, bé lấy điện thoại di động ra, gửi tinh nhắn cho Tương Y Y, nếu như mummy Lê Hiểu Mạn của bé hỏi tới bé, thì nhờ cô ấy chuyển lời đến mummy, bé đang ở chung một chỗ với chú đẹp trai, không cần tìm bé.
Mặc dù ngoài miệng bé nói không muốn đi đến nơi mà Long Tư Hạo nói, nhưng thật ra thì trong lòng bé rất muốn đi, bé rất muốn biết những chuyện liên quan tới mummy của bé trước kia.
Nên tự nhiên là bé cũng cảm thấy rất hứng thú với nơi mà mẹ yêu của mình đã từng ở qua.
Bé gửi tin nhắn đi không bao lâu, thì nhận được điện thoại của Tương Y Y gọi cho bé.
“Nghiên Nghiên, em đang ở đâu vậy, chú đẹp trai mà em nói là ai?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày nhỏ lại, bé nhìn Long Tư Hạo đang ngồi bên cạnh, cất giọng nói non nớt: “Chị Y Y, mummy biết chú đẹp trai là ai, nếu như mummy hỏi em đi đâu, thì chị cứ nói cho mummy biết là em đang ở chung với chú đẹp trai.”
...
Hồng Hoa Uyển
Chiếc Rolls Royce Phantom tiến vào Hồng Hoa Uyển rồi mới dừng lại, mà nơi Long Tư Hạo nói muốn dẫn tiểu Nghiên Nghiên tới chính là nơi này.
Sau khi xuống xe, Lạc Thụy không theo vào trong, Long Tư Hạo mang tiểu Nghiên Nghiên đang làm vẻ mặt thối đi thang máy đến căn hộ sang trọng mà năm năm trước anh và Lê Hiểu Mạn đã từng ở.
Năm năm không tới đây, hôm nay lại tới, tâm tình của Long Tư Hạo vô cùng phức tạp.
Cách bày trí của nơi này giống y chang như cách bày trí năm năm trước, hơn nữa, cho dù năm năm không có người ở, nơi đây vẫn không nhiễm một hạt bụi nào.
Sau khi tiểu Nghiên Nghiên đi theo Long Tư Hạo bước vào căn hộ, bé chớp mắt nhìn quanh đánh giá căn hộ sang trọng này, cái miệng nhỏ hơi giương lên.
Bé không để ý đến Long Tư Hạo, mà chạy bước nhỏ đi thăm quan căn hộ sang trọng này.
Long Tư Hạo vẫn luôn theo sau lưng bé, thấy lúc thì bé vào phòng bếp, lúc thì đi vào phòng ngủ, đánh giá cả bên trong lẫn bên ngoài, đôi mắt của anh tràn đầy ý cười dịu dàng.
Từ trong phòng ngủ đi ra, tiểu Nghiên Nghiên trực tiếp đi về phía vườn hoa ngoài ban công liền kề với phòng khách.
Vườn hoa ngoài ban công rất lớn, các loại hoa cỏ đều có, hơn nữa không khí rất tốt, còn có xích đu, giàn hoa.
Bé ngồi vào trên xích đu, Long Tư Hạo thì đi thẳng tới sau lưng bé, nhẹ nhàng đẩy xích đu cho bé, dịu dàng hỏi: “Nghiên Nghiên, cháu thích nơi này không?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói non nớt vang lên: “Cháu thích và không thích thì có gì khác nhau sao?”
Lh cúi đầu nhìn bé, khuôn mặt đầy dịu dàng cười nói: “Nếu cháu thích thì cùng mẹ tạm thời ở đây, nếu không thích thì chú mang cháu đi chỗ khác, hoặc là cháu muốn đi đâu thì cháu mang cháu và mẹ đi chỗ đó…”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt: “Cháu muốn ở nhà cậu, không muốn đi đâu hết.”
Long Tư Hạo vẫn cưng chiều nhìn bé như cũ nhưng giọng nói cứng rắn hơn: “Không được, Nghiên Nghiên, cháu và mẹ ở đâu cũng được ngoại trừ nhà cậu họ cháu.”
“Vì cái gì?” Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu, khó hiểu hỏi.
“Chú không thích.” Long Tư Hạo trả lời vô cùng dứt khoát, giọng nói cứng rắng khó lòng kháng cự.
Tiểu Nghiên Nghiên cũng cứng lên, trừng mắt nhìn anh sau đó từ trên xích đu nhảy xuống: “Cháu không ở đây, cháu muốn đi tìm mẹ.”
Nhìn tiểu Nghiên Nghiên đã xoay người rời đi, Long Tư Hạo nhăn mày rất sâu, sau đó mất mác nhìn bé: “Hình như Nghiên Nghiên không thích chú.”
Tiểu Nghiên Nghiên dừng chân xoay người nhìn thấy sự mất mác của anh, bé nhăn mày cúi đầu mím môi: “Không phải là cháu không thích chú đẹp trai.”
Nghe thấy lời của bé, đôi mắt Long Tư Hạo nhiễm đầy ý cười, giọng nói dịu dàng: “Phóng viên, cảnh sát ở trong khách sạn đều là cháu sắp xếp sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn anh thoải mái thừa nhận: “Là cháu để cho chị YY giúp cháu sắp xếp, ai bảo chú đẹp trai bắt nạt mẹ.”
Long Tư Hạo cong môi cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn: “Chú không bắt nạt cháu thì lấy đâu ra….”
Chữ ‘cháu’ ngày Long Tư Hạo không nói ra, anh cúi đầu ngồi xổm trước mặt bé, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Nghiên Nghiên, nói thật cho chú biết, vì sao lại tức giận chú như vậy?”