Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Quý Vũ Tình thấy Long Tư Hạo lấy băng cá nhân từ hòm thuốc ra, cô hơi nhíu mày, hạ mắt nói: “Long tiên sinh, để tôi tự...”

Cô còn chưa nói xong, Long Tư Hạo đã cầm lấy tay cô, dán băng cá nhân lên đầu ngón tay.

Thấy thế, Quý Vũ Tình nhíu mày, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Long tiên sinh, sao anh lại đối xử tốt với tôi vậy?”

Thật ra vấn đề này, cô đã sớm muốn hỏi rồi.

Năm năm trước, khi cô gặp được Long Tư Hạo, cô mới mười bảy tuổi, vẫn lại là một y tá thực tập, đúng lúc thực tập ở bệnh viện anh điều trị...

Cô theo mẹ sang Mĩ định cư từ lúc năm tuổi.

Lúc cô mười tuổi, mẹ cô gả cho một Hoa kiều ở Mĩ.

Lúc đầu ba dượng đối xử với cô rất tốt, nhưng sau khi phá sản thì ly hôn với mẹ cô, cưới người phụ nữ khác.

Lúc cô mười lăm tuổi thì mẹ cô tái giá, nhưng không mang cô theo, thế là cô thành cô nhi, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nếu không có Long Tư Hạo giúp đỡ, cô căn bản không thể học tiếp...

Long Tư Hạo không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như vậy, anh nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, vẻ mặt sâu không lường được, hơi mím môi, không trả lời.

Nếu như bình thường, nếu Long Tư Hạo không trả lời, Quý Vũ Tình sẽ không hỏi lại, nhưng hôm nay cô muốn biết đáp án.

Cô rũ mắt xuống: “Long tiên sinh, có thể cho tôi biết tại sao không?”

Cô nâng mắt, lấy dũng khí nhìn vào mắt anh: “Sao anh lại giúp tôi?”

Long Tư Hạo thấy Quý Vũ Tình kiên định không giống ngày thường thì híp mắt, giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm tình gì: “Đến bây giờ tôi cũng không biết mình đã giúp cô cái gì, sau này đừng hỏi như vậy nữa.”

Dứt lời, Long Tư Hạo bước qua cô, xải bước rời khỏi.

Thấy thế, Quý Vũ Tình cau mày lại, xoay người nhìn Long Tư Hạo rời đi, muốn hỏi gì đó nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.

...

Chuyện đầu tiền buổi sáng hôm nay Lê Hiểu Mạn làm là đọc báo.

Khi thấy Long Tư Hạo quả nhiên ở đầu đề, cô nhếch môi cười, nếu bây giờ Long Tư Hạo đọc báo, anh nhất định sẽ tức giận đến mức mốn bóp chết cô.

Sau đó Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình không đánh răng, rửa mặt, không chải đầu mà mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha đọc báo, lại còn cười gian thì tò mò đi qua, lấy tờ báo trong tay mẹ mình qua.

“Mẹ, mẹ đọc gì thế?”

Lê Hiểu Mạn lạ lấy lại tờ báo trong tay Tiểu Nghiên Nghiên, hạ mắt nhìn bé, nhẹ nhàng nói: “Mau đánh răng rửa mặt anh sáng đi, chúng ta phải về thành phố H.”

Nghe vậy, Tiểu Nghiên Nghiên chu miệng, bất mãn nhìn cô: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sao mẹ lại lừa trẻ con? Mẹ nói lần này sẽ ở mấy ngày, nhưng sao mới một đêm mẹ đã nói đi về rồi?”

Lê Chấn Hoa đi từ phòng bếp đi ra nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói thế thì nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Mạn Mạn, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không? Không phải con nói muốn ở lại mấy ngày sao? Sao đột nhiên lại đi thế?”

Lê Hiểu Mạn nhìn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, lại nhìn về phía Lê Chấn Hoa, hơi nhíu mày: “Lần này chỉ sợ không thể ở nhiều, con muốn tham gia triển lãm trang sức Newyork sáu ngày sau, nhất định phải về chuẩn bị sẵn sàng.”

Lê Chấn Hoa nghe cô nói đến chuyện công việc thì cũng không giữ lại, chỉ mong chờ hỏi: “Vậy bao giờ con về?”

Lê Hiểu Mạn thấy Lê Chấn Hoa như vậy thì cũng không đành lòng, năm năm rồi cô không ở thành phố K, cũng nên trở lại rồi.

Hạ quyết tâm, cô đưa mắt nhìn Lê Chấn Hoa, cười yếu ớt: “Cậu, tham gia triển lãm lần này xong, con sẽ chuyển về.”

“Thật sao? Quá tuyệt vời, con có thể ở cùng ông và cậu họ rồi.” Tiểu Nghiên Nghiên vui vẻ vỗ tay.

Lê Hiểu Mạn đưa mắt dịu dàng nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cười: “Đương nhiên là thật, nếu Nghiên Nghiên thích thành phố K, chúng ta sẽ chuyển tới đây.”

“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên gật gật đầu, lập tức lại buồn rầu: “Nhưng nếu con và mẹ chuyển tới thành phố K, một mình ba ở thành phố H sẽ rất cô đơn... Sau này con muốn gặp ba cũng khó.”

Thấy Tiểu Nghiên Nghiên một lúc vui vẻ, một lúc lại buồn rầu, Lê Hiểu Mạn có chút bất đắc dĩ cười hỏi: “Vậy con muốn thế nào? Muốn ở cùng ông và cậu họ hay vẫn ở lại thành phố H?”

Tiểu Nghiên Nghiên cau mày, lập tức sáng mắt, khẽ cười, giọng nói non nớt: “Con có cách rồi, con đi nói chuyện với ba.”

Dứt lời, thân thể nhỏ nhắn chạy đến phòng ngủ, gọi điện cho Hàn Cẩn Hi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK