Mà Trương Hồng cũng sớm sợ hãi không thôi, thấy bàn tay Long Tư Hạo hướng đến trước ngực mình, chuẩn bị cởi cúc áo, cô không thể chịu được khóc nói: “Thiếu… Thiếu gia, tôi tôi giao ra đây.”
Mặc dù Long Tư Hạo vừa đẹp tra có tiền lại cao quý, là nam thần trong mắt phụ nữ khắp thiên hạ, cô cũng rất yêu thích anh, nhưng Trương Hồng cô cũng có tự trọng của mình. Nếu 7cô cứ bị Long Tư Hạo lột sách quần áo như thế thì chẳng khác gì tự nhận lấy nhục nhã.
Mà sự nhục nhã này sẽ khiến cô cả đời này không ngẩng đầu lên được.
Cô không biết thực ra Long Tư Hạo căn bản không có khả năng cởi quần áo của cô thật, chẳng qua là anh chỉ muốn chọc giận Lê Hiểu Mạn mà thôi, trêu tức cô chuyện để cho anh đi cởi quần áo người phụ nữ khác.
Long Tư Hạo thấy Trương Hồng nói chịu giao ra thì đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng với Lê Hiểu Mạn, sau đó liền đứng thẳng dậy.
Trương Hồng nước mắt mông lung nhìn Long Tư Hạo, không dám chần chờ nữa lập tức lấy máy ghi âm hẹn giờ cỡ nhỏ ra.
Thấy vậy, ánh mắt Long Tư Hạo run lên, lập tức cầm lấy, lạnh thấu xương nhìn cô: “Lá gan cô cũng không nhỏ nhỉ, dám cầm cái này trên người, muốn chết rồi có phải không?”
Trương Hồng thấy Long Tư Hạo sắc mặt ngày càng kém, cô lập tức khóc xin tha thứ: “Thiếu gia, tôi tôi không biết, tôi thật sự không biết.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn máy ghi âm nhỏ trong tay Long Tư Hạo, bước tới, tò mò hỏi: “Chú đẹp trai, đây là bút ghi âm không phải là máy ghi âm.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Trương Hồng ủy khuất không ngừng, sau đó đi lên phía trước, cầm lấy máy ghi âm cỡ nhỏ kia, tìm bên trong lấy ra được máy ghi âm.”
Cô ấn nút, giọng Lê Tố Phương liền vang lên, giống hệt như cô nghe thấy lúc trước.
“Mạn Mạn, tại sao con không nghe mẹ nói, tại sao lại sinh con cho Long Tư Hạo, không báo thù cho mẹ, đứa con bất hiếu này, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, đồ bất hiếu.”
“Con thật bất hiếu, sinh con với Long Tư Hạo chính là bất hiếu, Nghiên Nghiên là con của Long Tư Hạo, mẹ muốn lấy mạng của nó.”
Nghe thấy tiếng ghi âm, Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt, tò mò nhìn mẹ: “Mẹ sao người ta lại nói mẹ bất hiếu vậy ạ?”
Câu “Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo”, Tiểu Nghiên Nghiên nghe được rất rõ ràng.
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo: “Chú đẹp trai, có phải chú tên là Long Tư Hạo không?”
Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ồ” Tiểu Nghiên Nghiên đáp, trong lòng như hiểu được gì đó.
Lê Hiểu Mạn tắt máy ghi âm đi, nhìn Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên, rồi lạnh lùng quay sang Trương Hồng.
Lúc này cô không còn bất kỳ lòng trắc ẩn nào với Trương Hồng nữa, đáng thương nhưng cũng rất đáng hận.
Trương Hồng thật đáng hận vì mẹ cô đã chết mà vẫn lợi dụng giọng của mẹ cô để giả thần giả quỷ, thật sự rất đáng hận.
Mặc dù biết Trương Hồng không phải kẻ chủ mưu, đồng lõa đều đáng hận như nhau.
Cô lạnh giọng hỏi: “Là ai bảo cô giấu cái này dưới giường?”
Trương Hồng mặt đầu nước mắt lắc đầu: “Tôi không biết, thiếu phu nhân, thiếu gia, xin hãy tin tôi, tôi thật sự không biết.”
“Không biết?” Long Tư Hạo nguy hiểm nhìn Trương Hồng: “Vậy thì đừng trách tôi vì cô không biết mình sẽ phải trả cái giá đắt đến thế nào đâu.”