Ánh mắt thâm thúy của Long Tư Hạo híp lại, đôi mắt quan sát người phụ nữ kiều mị đang nhào vào trong ngực anh, khuôn mặt tuấn tú biểu hiện lãnh đạm, môi mỏng nhẹ nâng, không có chút gợn sóng nói hai chữ: “Không thương!”
“Ô ô anh Tư Hạo, trong lòng anh không thương em, mỗi lần đều như vậy trực tiếp từ chối, bất quá, em thích anh thẳng thắn như vậy, rất có cá tính!” người phụ nữ nhíu mày nũng nịu, quai hàm tinh xảo ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn so với Hoa nhi nụ cười còn kiều diễm hơn.
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh nhạt quét qua cô, kéo hai cánh tay trắng nõn đang vòng ở cổ anh của cô xuống, ngước mắt nhìn về phía ba người đàn ông khác trong phòng, môi mỏng nhẹ nâng: “Kêu mình tới có chuyện gì?”
Tô Dịch ngồi đối diện anh toàn thân mặc thường phục màu trắng nhìn anh, giữa lông mày thanh tú tràn ra vẻ lo âu, giọng ngưng trọng nói: “Tư Hạo, chúng mình nhận được tin tức, ở Châu Âu, A Nhĩ nộp tiền bảo lãnh xuất ngục cho Doris, lấy phong cách làm việc của Doris, hắn ta nhất định báo thù, rất có thể sẽ đích thân đến thành phố K tìm cậu, nhưng cũng không loại bỏ khả năng hắn ta phái người tới”
Nghe vậy, đôi đồng tử Long Tư Hạo co lại, đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu sự tàn độc, lạnh lẽo khiếp người, khoé môi cười yêu nghiệp mà thèm máu: “Hắn ta tự mình tới là tốt nhất, lần này mình sẽ trực tiếp cho hắn ta tự mình xuống địa ngục”
Người phụ nữ ngồi ở cạnh anh lần nữa ôm lấy cổ anh, tròng mắt màu nâu lo lắng nhìn anh: “Anh Tư Hạo, nếu Doris tới thành phố K tìm anh, vậy chẳng phải anh sẽ gặp nguy hiểm, hay là để cho em hai mươi tư tiếng đồng hồ đều ở cạnh anh để bảo vệ anh được không?”
Lạc Thụy nhíu mày nhìn hai tay người phụ nữ đang ôm lấy cổ Long Tư Hạo, đưa tay kéo cô từ trong ngực Long Tư Hạo ra, gương mặt khôi ngô nở nụ cười: “Dinah tiểu thư, tổng tài có tôi bảo vệ là được rồi, hay là cô nghỉ ngơi đi, nếu như Dinah tiểu thư muốn tới bảo vệ tổng giám đốc, tổng giám đốc mới bị tính bá vương ngạnh cung của cô gây nguy hiểm.”
Bá vương ngạnh cung: ý chỉ tính ngang ngược tàn bạo cứng rắn
Dinah cáu giận trừng mắt nhìn Lạc Thụy, không e dè nói: “Bá vương ngạnh cung thì sao anh cứ chờ đi, tôi sớm muộn gì cũng trở thành Tổng giám đốc phu nhân.”
Lạc Thụy nhíu mày thanh tú, liếc nhìn Dinah cười: “Lăng Dinah tiểu thư, thật ra tôi thấy cô, da mặt thật dày!”
Tròng mắt màu nâu của Dinah nheo lại, ánh mắt sắc bén lướt qua Lạc Thụy, màu nâu tròng mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén quét Lạc Thụy, đầy thủ đoạn, cười hết sức nguy hiểm: “Nói tiếp, da mặt của tôi cái gì?”
Tròng mắt màu nâu mị hoặc Lăng Hàn Dạ híp lại, liếc nhìn em gái anh Lăng Dinah, giương môi nói: “Tốt lắm Dinah, Tư Hạo có người yêu, em nên dẹp ý nghĩ này, trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, không chỉ một mình Tư Hạo, đến lúc đó sẽ lựa chọn cho em một người tốt.”
Nghe vậy, Lăng Đại Na nheo mắt, cô nhìn anh Lăng Hàn Dạ, không vui hỏi: “Anh, Anh Tư Hạo thích ai, ngay bây giờ em sẽ giết cô ấy.”
Lạc Thụy run run, ôm chặt hai cánh tay, nhíu mày nhìn Lăng Dinah: “Ai da, Dinah tiểu thư, cô hung ác như vậy, động một chút là muốn giết người, tổng giám đốc làm sao có thể thích cô mà là một cô gái vừa hiền lành vừa ôn nhu.”
“Lạc Thụy, anh thật nhiều lời, trước hết tôi giết anh!”
Ngay lúc Lăng Dinah đá một cước về phía Lạc Thụy, Long Tư Hạo từ trên ghế salon đứng dậy, lạnh nhạt lướt qua Lăng Hàn Dạ, môi mỏng nhẹ nhếch: “Không có chuyện quan trọng, tốt nhất đừng tới tìm mình.”
Dứt lời, anh liền đi thẳng rời khỏi căn phòng.
Lăng Hàn Dạ thấy vậy, khóe môi co rút, đôi đồng tử màu nâu nheo lại, nhìn bóng lưng anh rời đi hô: “Chuyện liên quan đến tính mạng của cậu, cái này không tính là chuyện quan trọng, vậy cái gì mới là chuyện trọng yếu.”