Đã từng thất bại trong tình cảm với Hoắc Vân Hy, vì vậy bây giờ Lê Hiểu Mạn dụng tâm hơn trong chuyện bồi dưỡng tình cảm của cô và Long Tư Hạo.
Cô không phải là đàn ông, không biết một người đàn ông có thể thật lòng yêu một người phụ nữ trong bao lâu, không biết một người đàn ông có thể kéo dài cảm xúc mạnh mẽ với một người phụ nữ trong bao lâu, nhưng cô có thể xác định, một người phụ nữ có thể yêu một người đàn ông cả đời.
Cho tới nay, cô đều giữ lại chút gì đó trước mặt Long Tư Hạo, vừa không biểu hiện quá lệ thuộc vào anh, cũng không có quá lãnh đạm với anh.
Chỉ có khiến anh cảm thấy không nắm được mình, trái tim của anh mới có thể luôn rơi vào trên người cô.
Bởi vì lấy được quá nhiều, cho nên càng sợ mất đi.
Long Tư Hạo quá ưu tú, quá tốt với cô, khiến cô luôn sợ hãi sẽ có một ngày mất đi.
Cô đã quen với sự hiện diện của anh trong sinh mạng của mình, toàn bộ trái tim của cô đã dần được anh lấp đầy, nếu như có một ngày cô mất đi anh, vậy tương đương với cô mất đi cả trái tim.
Khi đó chắc cô chẳng khác gì cái xác không hồn biết đi.
Loại đau khổ này cũng không phải là cảm xúc cô có thể tiếp nhận.
Cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong thư phòng, Long Tư Hạo đang xem văn kiện, nhưng đôi mắt hẹp dài kia không phải là đang nhìn vào trong nội dung văn kiện, mà là khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn.
Tối nay anh cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cần xử lý, anh cố ý tới thư phòng, bởi vì anh sợ ngủ chung với cô, thì sẽ không khống chế được chính mình.
Dẫu sao, bây giờ cô đang mang thai, anh phải khắc chế phương diện kia.
Lúc cô không ở bên cạnh anh, anh còn có thể khắc chế được, nhưng một khi bọn họ ôm nhau chung một chỗ, thì anh sẽ không thể khắc chế nổi xúc động muốn cô.
Lúc này, cửa thư phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một người phụ nữ mặc đồ hầu gái sexy trắng đen kết hợp đi giày cao gót tiến vào, trên tay cô ta còn bưng một ly trà.
Người giúp việc trang điểm đậm, ăn mặc sexy kia chính là Trần Lan.
Cô ta đi tới trước bàn làm việc làm bằng gỗ tử đàn của Long Tư Hạo, dáng đi uốn éo như rắn vậy, sau khi cô ta đặt ly trà lên bàn làm việc, thì dịu dàng cười với Long Tư Hạo, giọng nói nhu mì: “Thiếu gia, mời dùng trà.”
Long Tư Hạo dời mắt khỏi văn kiện, nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ hầu gái đứng ở bên cạnh anh, anh hơi nheo mắt lại, thâm trầm nhìn cô ta.
Người phụ nữ này mặc đồ hầu gái có thiết kế thấp ngực, hơn nữa váy lại rất ngắn, không cẩn thận, thì có thể lộ hết đồ nội y bên trong ra, đen trắng phối hợp, váy ngắn, kết hợp với ren, cực kỳ sexy, cực kỳ cám dỗ.
Lúc này, cô ta hơi khom người, hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết đều bại lộ ở trước mắt Long Tư Hạo.
Trần Lan thấy ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo rơi vào trên người mình, cô ta âm thầm cười mãn nguyện, to gan vòng qua bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, đi tới trước mặt Long Tư Hạo, bưng ly trà trên bàn làm việc nâng tới gần môi anh: “Thiếu gia, đây là trà ô long hoa quế, giúp sảng khoái tinh thần, đã trễ thế này rồi mà anh còn chưa ngủ, nhất định là đang rất mệt mỏi phải không? Thiếu gia uống ly trà này rồi nghỉ ngơi đi.”
Long Tư Hạo nâng mí mắt lên, thâm trầm nhìn ly trà cô ta nâng sát bên môi mình, môi mỏng khẽ nhấp, giọng nói trầm thấp nghe không ra vui giận: “Đặt sang một bên.”
Trần Lan nghe vậy, nụ cười dịu dàng trên mặt hơi chậm lại, cô ta hơi lúng túng đặt ly trà lại trên bàn làm việc của Long Tư Hạo.
Cô ta vừa mới đặt xuống, giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo đã lại vang lên: “Tôi không uống trà vào buổi tối, cô không biết sao?”
Trần Lan giật mình, cô ta nhìn biểu tình sâu không lường được của Long Tư Hạo, hơi cắn môi dưới nói: “Vậy để tôi đi đổi một ly cà phê đen cho thiếu gia.”
Dứt lời, cô ta cúi người xuống, đưa tay bưng ly trà kia đi, cũng không biết là vô tình hay do cô ta cố ý, ly trà kia chợt trượt ra khỏi tay cô ta, toàn bộ nước trà văng ra ngoài, văng ra cả áo sơ mi trắng lẫn quần âu của Long Tư Hạo.
“Thiếu gia, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi sẽ lau cho anh tôi sẽ lau...”
Trần Lan áy náy vừa nói vừa khom người xuống, đưa tay muốn cởi áo sơ mi của Long Tư Hạo ra.
Mà lúc này, Lê Hiểu Mạn làm thế nào cũng không thể ngủ được ở trong phòng ngủ vừa vặn đi tới cửa thư phòng, từ cánh cửa khép hờ, cô vừa vặn nhìn thấy cảnh Trần Lan khom người xuống.
Từ góc nhìn của cô, Trần Lan như đang hôn Long Tư Hạo, bởi vì Trần Lan đưa lưng về phía cô, hơn nữa mặt của Long Tư Hạo cũng bị Trần Lan che khuất, nên cô không thể thấy rõ chính diện, cũng không biết giữa Trần Lan và Long Tư Hạo đã thực sự xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Trần Lan khom người, chiếc váy đồng phục hầu gái kia đã ngắn lại càng ngắn hơn, bên trong cô ta mặc đồ nội y màu gì cũng hoàn toàn đập thẳng vào trong mắt Lê Hiểu Mạn.
Cô kinh ngạc đứng ở cửa thư phòng, mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại, tại sao đã trễ thế này rồi lại còn có phụ nữ ở trong thư phòng của Long Tư Hạo? Rốt cuộc thì bọn họ đang làm gì?
Cô đứng yên ở cửa thư phòng, cứ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong thư phòng kia.
Long Tư Hạo cũng không để Trần Lan chạm được vào anh, lúc cô ta đưa tay ra muốn giúp anh cởi nút cài kim cương trên áo sơ mi ra, thì anh nắm lấy cổ tay của cô ta ngăn cô ta lại.
Trần Lan thấy Long Tư Hạo không để cho cô ta đụng vào mình, không đạt được mục đích, dĩ nhiên là trong lòng cô ta không vui, nhưng cô ta không biểu hiện ra, mà chỉ đứng yên tại chỗ, cung kính cúi đầu.
“Thiếu gia, áo sơ mi của anh đã bẩn rồi, có cần tôi cởi ra giặt giúp anh không?”
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô ta, môi mỏng nhẹ mân, giọng nói trầm thấp vẫn không nghe ra vui giận như cũ: “Không cần, trễ lắm rồi, cô nên đi nghỉ sớm đi, phải không?”
“À! Tôi biết rồi.” Trần Lan thấy Long Tư Hạo đứng lên, cô ta ngẩng đầu nhìn anh nói: “Vậy thiếu gia có cần tắm không? Để tôi đi mở nước cho anh, bây giờ hẳn là Thiếu phu nhân đã ngủ rồi, nếu thiếu gia trở về phòng ngủ tắm thì sợ rằng sẽ đánh thức Thiếu phu nhân.”
“Ai nói tôi đã ngủ?”
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, khiến Trần Lan sợ hết hồn, cô ta nhìn về phía cửa thư phòng, thấy Lê Hiểu Mạn mặc áo ngủ lạnh lùng đi vào.
Trần Lan thoáng hoảng sợ, cô ta khẽ cúi đầu, che giấu sự không vui trong lòng xuống, cung kính gọi: “Thiếu phu nhân...”