Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của mẹ mình, Sophie khóc lóc quỳ gối xuống trước mặt mẹ cô ta: “Mẹ, mẹ đừng giận, con biết sai rồi, con hứa sẽ không làm như vậy nữa, mẹ đừng giận con có được hay không? Mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng nữa, bây giờ con chỉ còn lại mỗi mình mẹ, con có thể hiểu tâm trạng của mẹ, mẹ, con xin lỗi, mẹ tha thứ cho con có được hay không?”
Thẩm Thi Vi rũ mắt nhìn những lời xin lỗi đầy chân thành của Sophie, khẽ chau mày, vỗn dĩ muốn để cho cô ta quỳ thêm chốc nữa nhưng lại nhớ tới sức khỏe từ bé đã không được tốt của cô ta, vẫn là không đành lòng, đưa tay ra đỡ cô ta đứng dậy.
Thấy Thẩm Thi Vi đỡ mình dậy, mặt Sophie đầy ý cười nhìn mẹ mình: “Mẹ, người tha thứ cho con?”
Giọng Thẩm Thi Vi đầy tức giận: “Sau này còn làm ra những chuyện như thế này, mẹ tuyệt đối không tha thứ.”
Sophie ôm lấy cánh tay bà, vô cùng thân thiết nói: “Con biết mẹ thương con nhất mà, chắc chắn sẽ không nỡ lòng giận con, mẹ tha thứ cho con chuyện kia rồi chứ? Mẹ đừng lo, hiện tại con đã có Allen, con sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa đâu.”
Thẩm Thi Vi nhíu mày nhìn cô ta, hỏi thám tính: “Thật sự con chỉ cần Allen?”
Giữa hai chân mày cô ta xẹt qua tia đau buồn, oan ức nhìn Thẩm Thi Vi: “Mẹ, bây giờ Allen cũng đã hơn năm tuổi, thằng bé rất hiểu chuyện, thằng bé mỗi ngày đều hỏi con về bố, con thật sự không biết phải làm gì.”
Thẩm Thi Vi nheo mắt nhìn Sophie hỏi: “Tư Hạo đã gặp Allen?”
Sophie nhìn bà ta thành thật gật đầu, mặt mày có chút khó ở: “Đã gặp, cũng đã nhận Allen, nhưng anh ấy lại không cho hai mẹ con con một danh phận, con không có quan hệ gì, có danh phận hay không cũng không sao, chỉ cần Tư Hạo để cho Allen nhận tổ quy tông là được rồi, con không muốn Allen sẽ bị người đời mãi gọi thằng bé là con riêng, chuyện này sẽ tạo thành bóng ma tâm lí trong thằng bé.”
Thẩm Thi Vi nghiêm túc nhìn Sophie, giống như ánh mắt kia có một lực xuyên thấu rất lớn: “Tại sao Tư Hạo lại không cho hai đứa một danh phận?”
“Mẹ quên người phụ nữ tên Lê Hiểu Mạn kia sao?” Sophie ngẩng đầu nhìn Thẩm Thi Vi, phảng phất như muốn khóc: “Mẹ, cũng tại người phụ nữ kia, Tư Hạo mới không dám nhận Allen, Allen là con ruột của Tư Hạo, sớm hay muộn thằng bé cũng phải nhận tổ quy tông.”
Lê Hiểu Mạn?
Nhắc đến cái tên này Thẩm Thi Vi có chút quen thuộc, hai đầu mày vặn xoắn, không thể không nghĩ tới những bức ảnh mà bà đã đưa cho cô nhìn, nghĩ tới dáng vẻ khóc đến thương tâm của cô.
Mà bà ta bởi vì vừa nghĩ đến Lê Hiểu Mạn mà trái tim cũng khẽ nhói.
Vừa nhắc đến Lê Hiểu Mạn lại thấy mẹ mình không lên tiếng, đáy mắt cô ta lướt qua một tia bất mãn, nhíu mày hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Thẩm Thi Vi lấy lại tinh thần, gương mặt có chút phức tạp nhìn cô ta hỏi: “Sophie, cô gái tên Lê Hiểu Mạn kia có phải không biết đến sự tồn tại của Allen?”
“Dạ vâng.” Sophie gật đầu, nhanh chóng ôm lấy cánh tay bà, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ có thêt giúp con một lần này hay không?”
Thẩm Thi Vi nhìn Sophie chằm chằm, đáy mắt lướt qua tia phức tạp: “Con muốn mẹ giúp con chuyện gì?”
Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng kì thực trong lòng bà ta đã đoán ra ý định của con gái.
Cảm thấy hơi buồn, chỉ khi cần đến mẹ thì con gái bà ta mới nghĩ đến bà ta, còn lúc không cần thì liền mất tích, suốt năm năm ròng cũng không màng gọi điện về cho bọn họ.
Năm năm qua, bà ta vô cùng lo lắng cùng không ít lần tìm con gái.
Cho nên, mấy ngày trước nhận được điện thoại của con gái, mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn đến thành phố K.
Ai bảo đó là con gái của bà ta, làm mẹ cho dù có tức giận đi nữa thì đó cũng là con gái do mình sinh ra, vẫn là không thể mặc kệ con mình.
Sophie nhìn mẹ cười ngọt ngào, đáy mắt lướt qua tia tàn nhẫn nhưng rất nhanh đã được giấu nhẹm.
Mang theo vẻ thành khẩn cô ta nói: “Mẹ, con không cần gì khác, chỉ cần mẹ giúp con đi thuyết phục Lê Hiểu Mạn, để cho cô ta chấp nhận Allen, Allen là con trai Tư Hạo, con hi vọng cô ta có thể chấp nhận Allen, còn về phần con, chỉ cần cô ta chấp nhận Allen, con sẽ không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa, con sẽ cùng mẹ trở về Pháp.”
Nghe thấy con gái mình nói như vậy, Thẩm Thi Vi có chút bất ngờ, bà ta nhìn con gái mình chăm chú: “Chỉ cần cô ta đồng ý nhận Allen? Con thật sự nghĩ như vậy?”
“Vâng.” Sophie nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy nhìn thấy cái gật đầu của cô ta nhưng Thẩm Thi Vi lại không quá tin tưởng, hỏi thám tính: “Thế Tư Hạo?”
Ánh mắt cô ta lóe lên tia bi thương, dật dào nước mắt nhìn Thẩm Thi Vi, cắn chặt môi dưới làm bộ quá mực ấm ức muốn khóc.
“Mẹ...” Cô ta òa khóc nức nở: “Mẹ đừng hỏi nữa, chỉ cần cô ta đồng ý nhận Allen, là con có thể ra đi, con sẽ không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của của cô ta và Tư Hạo, con có thể từ bỏ Tư Hạo.”
Nói xong lời kia, nước mắt cô ta cứ như lũ quét ào ạt tuôn ra, khóc đến không ngớt thương tâm.
Thẩm Thi Vi nghiêm túc nhìn Sophie, nắm lấy tay rồi vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta: “Được rồi, con cũng đừng đau buồn nữa, vào nhà trước đã.”
Ánh mắt cô ta đầy mong mỏi nhìn mẹ mình hỏi: “Vậy mẹ đồng ý giúp con sao?”
“Mẹ sẽ suy nghĩ lại, vào nhà trước đã.”
Nghe Thẩm Thi Vi nói là sẽ suy nghĩ lại, Sophie có chút thất vọng nhanh chóng cúi đầu: “Vâng ạ, mẹ vào trước đi, lát nữa con sẽ vào.”
Thẩm Thi Vi nghiêm túc nhìn cô ta một cái rồi mới đi vào phòng khách.
Sau khi Thẩm Thi Vi đi vào, Sophie liền rút điện thoại ra gọi điện cho người bí ẩn, chỉ là cô ta còn chưa lấy điện thoại ra thì người bí ẩn đã gọi đến trước.
Cô ta dòm ngó xung quanh, thấy không có ai bằng bắt máy.
Giọng cô ta trả lời điện thoại rất nhỏ, đồng thời cũng đi về một hướng khác.
“Ừ, mẹ tôi đã đến, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao anh lại nghĩ mẹ tôi sẽ giúp tôi chuyện này? Dựa trên tính cách của Lê Hiểu Mạn, cho dù mẹ tôi đi thuyết phục cô ta chấp nhận Allen, thì cô chắc chắn cô ta cũng sẽ không đồng ý.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lạnh lẽo: “Tôi tự có mục đích của tôi, dù sao để cho mẹ cô ra tay cũng sẽ tốt hơn để cô tự mình ra tay, cô muốn chia rẽ Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo thì cứ dựa theo lời tôi mà làm.”
“Được, tôi biết phải làm sao.”
Sau khi nói xong cô ta cúp điện thoại và đi vào phòng khách.
Thẩm Thi Vi và tiểu Long Dập đang ngồi trên ghế sofa, một lớn một bé không biết đang nói những gì, có vẻ bầu không khí khá là hài hòa ấm áp.
Trên mặt một già một trẻ đều ngập ý cười.
Sophie vừa đi vào cũng cười đi về phía trước: “Mẹ, Allen, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tiểu Long Dập nhìn thấy Sophie đi vào, hai đầu mày không thể không nhíu.
Mặc dù động tác khẽ nhíu của cậu nhóc vô cùng nhỏ, nhưng vẫn lọt vào mắt Thẩm Thi VI.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Sophie chăm chú, rồi lại rũ mắt dịu dàng nhìn tiểu Long Dập, đưa tay ra: “Allen, đến đây nào, đi lên lầu với bà ngoại nào.”
“Vâng ạ.” Tiểu Long Dập nhẹ nhàng gật dầu, đặt bàn tay nhỏ của mình vào trong tay Thẩm Thi Vi.