Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106

Lam Ngọc Anh nói hai cầu liên tục, rốt cuộc trái tim cũng thả lỏng. “Hiện tại bệnh nhân vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại, lát nữa chúng tôi sẽ đưa đến phòng ICU để quan sát một đêm, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai có thể về phòng bệnh. Sau khi phẫu thuật xong thì phải cố gắng nghỉ ngơi và hồi phục, sẽ không có vấn đề nghiêm trọng!” Trần Phong Sinh mỉm cười.

Sau đó y tá đẩy bà ra, Lam Ngọc Anh bước nhanh tới: “Bà ngoại!”

Khi cô đi tới khúc cua thì bỗng quay đầu lại.

Hoàng Trường Minh đã đi về phía thang máy, bóng lưng cao lớn bước đi rất vội vàng, cũng vội như lúc xuất hiện vậy.

Từ công ty đi ra, Lam Ngọc Anh lên xe buýt tới bệnh viện.

Khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra thì tay chợt ngừng lại.

Bên trong có tiếng trò chuyện truyền tới, ngoại trừ bà ngoại còn có một giọng nói trầm thấp của đàn ông.

Lam Ngọc Anh mở cửa rộng ra thì nhìn thấy bà ngoại đang nằm trên giường, vẫn còn hơi yếu, một người đàn ông mặc tây trang đen ngồi trên ghế bên cạnh, bởi vì vÓC dáng cao lớn nên khi anh hơi nghiêng người về phía trước thì bờ vai càng rộng lớn.

Hoàng Trường Minh?

Cô hơi kinh ngạc.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ máy móc thiết bị lúc trước còn có thêm giỏ hoa quả và hoa tươi.

Bà ngoại nhìn thấy cô: “Cháu tan làm rồi sao?”

Lam Ngọc Anh gật đầu, ánh mắt nhìn một nửa khuôn mặt của Hoàng

Trường Minh.

Bà ngoại thấy vậy thì nụ cười càng rõ ràng: “Trường Minh đến đây được một lúc rồi!” “Tôi đến đây tìm Phong Sinh có việc, thuận tiện thăm bà ngoại. Hoàng Trường Minh quay đầu lại nhìn cô nói.

HỒ.” Lam Ngọc Anh hiểu ra.

Cô đặt hoa quả vừa mua xuống. nghĩ nghĩ rồi lấy hai quả chuối, lột một quả cho bà, quả kia đưa cho

Hoàng Trường Minh.

Khi anh nhận lấy còn vuốt nhẹ vào lòng bàn tay cô mấy cái

Lam Ngọc Anh hơi đỏ mặt, cũng may bà ngoại không nhìn thấy. “Ngọc Anh, cháu xem có phải túi thuốc kia đã hết rồi đúng không?

Lam Ngọc Anh nghe xong thì đi tới điều chỉnh tốc độ truyền: “Bà đợi một chút, cháu gọi y tá đến đổi. “Để tôi đi cho.” Hoàng Trường Minh đã đứng dậy.

Lam Ngọc Anh nhìn theo bóng anh, khi cô thu tầm mắt lại thì đúng lúc đụng phải nụ cười của bà ngoại, cô hơi xấu hổ và lúng túng.

Khi cửa phòng được đẩy ra, Hoàng Trường Minh đã quay về, sau lưng có một cô y tá đi theo và một hộ lý. “… Chuyện này?” Lam Ngọc Anh không hiểu. “Bà ngoại nói em đã trông coi ở đây liên tục ba đêm rồi, nếu tiếp tục như vậy thì cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi, vẫn nên tìm một hộ lý tới là hợp lý nhất.” Hoàng Trường Minh nhìn người hộ lý sau lưng nói.

Đúng vậy, sau khi bà ngoại phẫu thuật, cô luôn trông coi ở bệnh viện.

Trong lòng cũng có chút biết ơn anh, anh không gọi cô đến phải đến nữa.

Hoàng Trường Minh đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói chỉ hai người họ nghe thấy: “Hơn nữa, em mệt mỏi thì ai sẽ thỏa mãn tôi chứ?”

Tai Lam Ngọc Anh bắt đầu nóng lên.

Người có thể trêu ghẹo mà không thay đổi sắc mặt như vậy cũng chỉ có anh mà thôi.

Khi trời đã tối, Hoàng Trường Minh rời đi, bà ngoại nói cô đi với anh.

Sau khi lên xe, Lam Ngọc Anh do dự nói: “Anh Hoàng, anh không cần thường xuyên đến bệnh viện đầu… “Chẳng phải em nói với bà ngoại tôi là bạn trai của em sao? Tôi cũng phải thể hiện một chút chứ.” Khi Hoàng Trường Minh rẽ phải liếc cô một cái, dáng vẻ lười biếng và trêu chọc.

Lam Ngọc Anh muốn nói anh không cần hợp tác như vậy, nhưng cô nghĩ tới nụ cười của bà ngoại thì nuốt xuống. “Cảm ơn anh… “Em biết phải cảm ơn tôi thế nào mà.”

Lại nữa rồi, Lam Ngọc Anh không có tiền đồ run rẩy.

Cho dù anh nói như vậy nhưng chiếc xe Land Rover màu trắng lại chạy khu chung cư cao cấp, không ngờ anh vẫn đưa cô về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK