Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187

 

Hội nghị buổi chiều ở Hoàng Thị đã mở gần một giờ.

 

Trong suốt cả quá trình diễn ra, Hoàng Trường Minh đều tập trung tình thân vào hội nghị, ánh mắt không hề liếc nhìn cô lấy một lần. Sau khi kết thúc hội nghị, Lam Ngọc Anh và giám đốc rời đi, y hệt như lúc đến. Đúng lúc Hoàng Trường Minh và Phan Duy cũng đi ra theo, nói là tiền đường nên có thể tiến bọn họ một đoạn.

 

Tất nhiên là giám đốc vui vẻ đáp ứng, song cô lại bị kẹp giữa hai người. Chẳng qua điểm khác biệt chính là, sau khi Hoàng Trường Minh lên xe thì nhằm nghiền hai mắt lại, tháng đến lúc bọn họ xuống xe cũng chưa từng mở ra.

 

Trước khi đóng cửa xe, Lam Ngọc Anh quay đầu lại, trông thấy anh vẫn chỉ là một góc nghiêng cương nghị, gương mặt không có biểu cảm, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng không thể tiếp cân.

 

Ngón tay cô siết chặt lại, cô còn đang mong chờ điều gì nữa?

 

Cứ không liên quan đến nhau như vậy là tốt nhất…

 

Lam Ngọc Anh chuyến điện thoại di động sang tại bên kia, không thể không nhắc nhở anh.

 

“Hoàng Trường Minh, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa…

 

“Ừm, tôi biết.” Hoàng Trường Minh nói.

 

“… Lam Ngọc Anh không biết nên nói tiếp thế nào. Đang do dự không biết có nên tiếp tục cuộc điện thoại này hay không, thì ở đầu dây bên kia anh lại mở miệng: “Mì nấu thế nào?”

 

“Hả?” Lam Ngọc Anh ngây ra.

 

“Cái loại mà bình thường em hay nấu cho tôi ăn ấy” Hoàng

 

Trường Minh ngừng một chút, tiếp tục nói: “Mì sợi và trứng gà tôi mua hết rồi, còn hành tây thì phải làm thế nào bây giờ?”

 

“Anh… định nấu thật ư?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc hỏi anh.

 

“Ừ” Hoàng Trường Minh thấp giọng đáp lại.

 

Nhận được đáp án khẳng định, Lam Ngọc Anh không thể nên được sự ngạc nhiên, nuốt nước miếng, cô lúng ta lúng túng nói: “Phải rửa hành trước, sau đó thái nhỏ ra… Sau khi âm thanh của cô ngừng lại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nước ào ào, sau đó là tiếng dao thái lạch cạch trên thớt gỗ.

 

“Tiếp theo làm gì?”

 

Đến lúc này Lam Ngọc Anh vẫn không thể tin được anh thật sự đang nấu mì, hầu như là tiếp tục nói theo bản năng: “Sau đó cho nước vào nồi, đun sôi nước rồi đập trứng gà vào, đợi trứng chín thì bỏ mì vào, nhớ là phải dùng đũa khuấy đều lên…”

 

“Cứ đập thắng trứng gà vào là được đúng không?” Hoàng Trường Minh hỏi cô.

 

“Đúng rồi.” Lam Ngọc Anh trả lời.

 

Lại giống như vừa nãy, đầu dây bên kia có âm thanh vang lên.

 

Chỉ là tiếng động lần này lớn hơn lúc trước, trong đó còn có cả tiếng vung nồi va chạm loảng xoảng

 

Lam Ngọc Anh liền nhớ đến anh từng nói với mình là trước kia ở nước ngoài, các loại kỹ năng sống như sửa bồn cầu, thay bóng đèn các thứ anh đều biết, chỉ trừ việc nấu ăn là anh không làm được…

 

Giống như một đứa trẻ vậy, mỗi bước cần làm gì Hoàng Trường Minh đều phải hỏi cô.

 

Lam Ngọc Anh không có cách nào cúp điện thoại, đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng nghe thấy tiếp va chạm nồi, cô siết chặt di động: “Mì tôi đã dạy anh nấu xong rồi… Anh còn có việc gì nữa không? Nếu như không có việc gì, tôi cúp…

 

Sau hai giây chờ đợi, cô liếc nhìn điện thoại.

 

Hoàng Trường Minh đã giành cúp điện thoại trước rồi… Vẫn cái tính bá đạo trước sau như một, không cho người khác cúp điện thoại trước anh

 

Cần mỗi bỏ điện thoại di động qua một bên, lúc Lam Ngọc Anh lại cúi đầu chuẩn bị ăn cơm hộp mới phát hiện đã nguội mất rồi.

 

Nhà hàng Hoa Đăng, là nhà hàng xa hoa bậc nhất trung tâm thành phố.

 

Lúc Lam Ngọc Anh vừa tan tầm đã bị giám đốc gọi tới cùng tham gia tiệc tối, nói là không để cô đi tiếp rượu, mad chỉ phụ trách rót rượu phục vụ tốt các lãnh đạo là được, đã nói đến như vậy rồi, cô không thể nào tiếp tục từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK