Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1339

Bởi vì ngoại trừ mấy đống thuốc, còn lại chỉ có hai người bọn họ ở trong lều nên không gian rất yên tĩnh, cả hai còn có thế nghe thấy tiếng thở của nhau.

Thấy anh còn chưa ngủ, Trương Tiểu Du cần khóe miệng, ngập ngừng nói: “Cầm thú, tại sao anh đến khu vực xảy ra thảm họa mà không gọi điện nói cho em biết?”

“Không cần thiết!” Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh lười biếng nhếch lên, nhưng trong bóng tối đôi mắt đào hoa đang nhìn về phía đỉnh lều lại có chút lạnh nhạt: “Không phải em đã nói đó sao, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi?”

Hơi thở của Trương Tiểu Du dường như bị tắc nghẽn.

‘Sau đó, không ai nói gì nữa, màn đêm im lăng như thế bao trùm lấy họ ‘Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì chỉ còn một mình trong lều. Ở bên ngoài, một đợt giải cứu mới lại bắt đầu. Trương Tiểu Du nhanh chóng tìm một chậu nước và đánh răng và rửa mặt bằng nước lạnh. Cô không thay quần áo, bởi vì bọn họ đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt, nên chỉ cần làm phẳng các nếp nhăn trên quần áo là được rồi Khi cúi đầu xuống, ánh mắt cô vô tình chạm vào một vết đỏ trên xương quai xanh.

‘Đêm qua chỉ có hai người bọn họ ở trong lều, hiển nhiên hung thủ chính là Trần Phong Sinh.

Là ai tối qua còn nói nơi đây là hiện trường khu vực thiên tai, cho nên cô đừng có nghĩ tới những việc không nên nghĩ? Nhìn mấy vết hôn đỏ ửng này, rốt cuộc là ai muốn chứ!

Lúc này, có một bóng người dừng lại bên ngoài lều, giọng nói ngây ngô của chàng trai trẻ hôm qua truyền đến: “Chị Tiểu Du, em vào được không?”

Trương Tiểu Du nhanh chóng khép cổ áo lại “Thiếu niên bước vào, lấy ra một hộp giấy từ trong túi áo: ‘Em vừa gặp được một anh bộ đội, anh ấy cho em sữa của anh ấy, em mang đến cho chị này! Chị Tiểu Du, chị còn chưa ăn sáng sao?”

“Chị chưa, cảm ơn!” Trương Tiểu Du nói với vẻ biết ơn.

‘Chị Tiểu Du, chị và bác sĩ Sinh thật Cậu nhóc gãi gãi đầu, sau đó do dự nói: sự đã kết hôn rồi à?”

“Ừ!” Trương Tiểu Du gật đầu.

“Ôi…” Cậu ấy đột nhiên thở dài.

Trương Tiểu Du khó Chàng trai trẻ lắc đầu, thở dài nói: “Không sao, em chỉ đang nghĩ chị Tiểu Du còn trẻ như vậy mà đã kết hôn sớm như vậy rồi, đáng tiếc quát”

Nghe thấy thế, Trương Tiểu Du bật cười khúc khích, cô rút ống hút trên hộp sữa ra, cảm vào hộp, đang định uống thì đột nhiên bị một trận chấn động mạnh bất ngờ xảy ra làm cho nghiêng ngả cả người, kệ thuốc cũng bị rung lắc, thuốc.

men trên đó đều bị xô nghiêng ngả.

“A, chuyện gì vậy?” Cô đột nhiên không khỏi căng thẳng.

Sau trận dư chaassn lần trước, chàng trai tình nguyện viên này có kinh nghiệm hơn cô, cậu ấy ngay lập tức nói: “Đó là dư chấn!”

Dư chấn?

Hơi thở của Trương Tiểu Du trở nên rối loạn.

Thảo nào cô cảm thấy toàn bộ căn lều đang rung chuyển, như thể cả trái đất đều đang chuyến động “Có vẻ như khá nghiêm trọng đấy, chị Tiểu Du, nhanh lên, cùng em ra khỏi lều trước đất” Cậu ấy vừa nói vừa nắm tay cô chạy ra ngoài.

Sau khi họ chạy ra ngoài, mặt đất vẫn còn tiếp tục rung chuyển một lúc lâu, gần như toàn bộ người trong các lều đều chạy ra ngoài, thậm chí còn có trẻ con sợ hãi đến khóc thét lên, hộp sữa trên tay Trương Tiểu Du đã bị bóp nát trong lúc căng thẳng.

Cô đưa tay sờ lên ngực, trái tìm cô đập rất nhanh, đúng là đáng sợ.

Cậu thanh niên thấy sắc mặt cô tái nhợt liền mỉm cười xoa dịu: “Chị Tiểu Du, đừng sợ, ở vùng xảy ra động đất, dư chấn là chuyện bình thường, rung lần vài lần là thành quen thôi”

‘Sau khi Trương Tiểu Du khôi phục lại sự bình tĩnh, thì lập tức nghĩ đến Trần Phong Sinh, cô liền chạy tới chỗ của đội ngũ y tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK