Chương 34
Lúc này mọi người trong phòng tập thể đều đi hết. Chỉ còn lại một mình trong phòng, Lam Ngọc Anh ngồi vuốt ve mép của chiếc gạc mới thay, cảm thầy nhàm chán nên quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành. Và không hiều ma đưa lối, quỷ dẫn đường thế nào, cô lại bước lên boong một cách kì lạ.
Đi được mấy bước cô thầy Hoàng Trường Minh thật sự đang đứng ở trên boong.
Cũng giống như đêm qua, chỉ khác là anh ta đổi tư thế dựa lưng vào hàng rào.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, hai chân xép chồng lên nhau ngẫu nhiên trước mặt, thản nhiên, nhưng không hề giảm đi chút nào vẻ háp dẫn.
Lam Ngọc Anh do dự không biết có nên bước tiếp hay không, nhưng trong lòng cô có chút bối rõi. Dù sao thì hôm qua cô đã lỡ tay làm anh ta ngã xuống sông…
Trong lúc còn đang phân vân, Hoàng Trường Minh đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt rơi trên người cô, trái tim cô đột nhiên nhói lên một giây. Đã bị phát hiện, thôi thì đành phải cắn răng mà bước tới.
Đôi mắt đen của Hoàng Trường Minh nhìn cô: “Xong chưa?”
Lam Ngọc Anh nhận thấy rằng anh ta đang nhìn vào cổ tay mình nên trả lời nhát gừng: “Xong rôi” Nói xong lại thêm một câu nữa: “Cảm ơn! Và.. “
“Tối hôm qua tôi không có ý, xin lỗi…
Nghe cô nhắc đến chuyện tối hôm qua Hoàng Trường Minh tạm dừng rít thuốc, sau đó sắc mặt trở nên tối sầằm, vòng khói mà anh ta phả ra có vẻ hơi hung ác.
“Hôm qua là em hô hấp nhân tạo cho tôi…”
Sau một lúc lâu, anh ta giật giật khóe môi, dừng lại hai giây trước khi nói tiếp: “Hay là Phan Duy?”
“Ừm..” Lam Ngọc Anh cúi đầu với lương tâm căn rứt.
“Chết tiệt!” Hoàng Trường Minh tức giận buông một câu chửi thề.
Đàn ông và đàn ông, dường như có một cái gì đó…
… Lam Ngọc Anh lại cúi đầu xuống với lương tâm căn rứt.
Nhưng mà mặt cô như lửa đốt, ngón tay vô lực co quäắp lại, cảm giác mình ở lại sẽ bị lộ, dưới chân như có kiến cắn. Cô muốn tìm cớ rời đi.
Nhưng vừa định chuồn khỏi nơi này thì cánh tay phải không bị thương của cô đột nhiên bị anh ta túm lấy. Hoàng Trường Minh, mặt mày xám xịt, hướng về phía cô mà nôn khan một trận. Rồi hắn ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt không biết đùa: “Vậy thì kỳ lạ thật! Vừa rồi tôi đã xem lại camera giám sát.”
“Hả?” Lam Ngọc Anh ngẩn ra, ý của anh ta là…
“Cô là người đã cứu tôi, cũng là người đã hô hấp nhân tạo cho tôi!” Hoàng Trường Minh nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng.
… Lam Ngọc Anh ngã vào trong ngực anh, mặt càng thêm nóng bừng.
Sau khi bị nhìn thấu, ánh mắt và biểu cảm của cô trở nên càng bối rối hơn. Chẳng biết nói gì, Lam Ngọc Anh lắp bắp: “Tôi… ừm… tôi..!”
Mới chỉ kịp thốt ra vài từ thì khuôn miệng đã bị anh chặn lại bởi một nụ hôn.
Hoàng Trường Minh cả đêm qua không ngủ.
Chỉ cần nhằm mắt lại là anh ta lại nghĩ đến chuyện Phan Duy đang quỳ ở bên cạnh giống hồi đêm.
Mặc dù không nghỉ ngờ gì về tư thế và vị trí của Phan Duy, nó y hệt tư thế và vị trí của người ta khi làm hô hấp nhân tạo, nhưng anh vẫn luôn lờ mờ cảm thấy cánh môi mềm mại chạm vào môi anh không giống của đàn ông. Vì vậy anh ta mới kiểm tra lại camera giám sát…
Hoàng Trường Minh ôm chặt eo Lam Ngọc Anh, lùa lưỡi vào miệng cô hôn một nụ hôn thật sau.