Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5

“Uống với nước này.” Anh ta lại nói thêm một câu.

Lúc này Lam Ngọc Anh mới hiểu rằng anh ta thực sự có mục đích khi đuổi theo cô đến đây.

“Không cần”

Cô ngẩng đầu, cầm viên thuốc và bỏ thẳng vào miệng.

Viên thuốc khô khốc trượt từ miệng xuống từ cổ họng, rất đau nhưng Lam Ngọc Anh cố gẳng không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Cô nhìn lên và phát hiện anh ta đang nheo mắt nhìn cô.

Cô quay mặt đi.

Hoàng Trường Minh cầm chìa khóa xe: “Đi Lên xe tôi chở cô đi.”

“Không cân” Lam Ngọc Anh đáp lại gọn lỏn.

Dứt lời Lam Ngọc Anh bỏ đi ngay không do dự!

Tại một bar Vip…

“Cạch” một tiếng, viên bi đen trên bàn đã rơi trúng vào lỗ, Hoàng Trường Minh đưa cây cơ cho người phục vụ bên cạnh, cầm hộp thuốc rút ra một điếu, châm lửa rồi đi về phía phòng tắm.

Thấy vậy, Trân Phong Sinh, người đang dựa vào quầy bar, ra hiệu cho cô gái cùng bàn. Cô gái nở nụ cười quyến rũ, lập tức đặt ly rượu trên tay xuống, uốn éo eo duyên dáng rồi đi theo.

Mười phút sau, Hoàng Trường Minh và cô gái lần lượt bước ra ngoài, gương mặt trang điểm cẩn thận của cô ta hiện lên đầy vẻ thất vọng. Cô ta bước đến quầy rượu lắc đầu với người đàn ông: “Anh Trần…”

Trân Phong Sinh lắng nghe một lát rồi đi tới bên cạnh Hoàng Trường Minh: “Cô ta, còn không được sao?”

Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Anh chậm rãi cởi áo khoác ra, trên đó vẫn còn mùi nước hoa khiến anh rất khó chịu.

“Không phải là anh chỉ thích đàn ông đấy chứ?” Trần Phong Sinh cười.

“Đi đi” Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn sang.

“Đùa thôi!” Trần Phong Sinh sờ sờ cằm, sau đó nghiêm túc phân tích: “Tối hôm qua không phải anh đã ăn mặn sao?

Tôi còn nghĩ cô gái đó bị anh làm khổ sở như vậy, chứng tỏ súng ống của anh cũng đâu có tệt Hoàng Trường Minh là một người lạnh lùng, nhiều năm như vậy chưa từng có người phụ nữ nào ở bên cạnh. Không phải anh ta đơn thuần, trong sáng gì cho cam, mà đơn giản là … không thể cứng lên được.

Anh cũng đã từng gặp các chuyên gia trong lĩnh vực này, và họ đều nói răng mọi chức năng của cơ thể anh đều bình thường, không có bộ phận nào có vấn đề cả. Vậy mà ngay cả khi những người phụ nữ xinh đẹp tìm mọi cách quyến rũ, kích thích, anh cũng hết sức thờ ơ, không hứng thú và thậm chí còn cảm thấy chán ghét.

Tuy nhiên Trường Minh lại có thể chắc chắn rằng anh hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông.

Nhiều năm trôi qua, cho đến đêm hôm đó, anh dường như hoàn toàn thức tỉnh sau 30 năm say ngủ.

Hoàng Trường Minh nghĩ đến cảm xúc tuyệt diệu mà cô gái mang lại cho anh, bụng dưới liền thắt lại…

Anh ta ra tín hiệu với người phục vụ, cầm cây cơ lên ngang tay và hờ hững nói: “Chơi đi”

Trần Phong Sinh cũng cầm lấy gậy, vỗ vỗ vai của Trường Minh, cười đầy ẩn ý: “Trường Minh, chia buồn với anh, chuyện này hoàn toàn là vấn đề từ phía anh rồi!”

Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Bên trong yên tĩnh, cô cố gắng không gây ra tiếng động nào, sợ làm phiền những người bệnh trên những giường bên cạnh.

Đây không phải là phòng yêu cầu đặc biệt, phòng mà bất cứ bệnh nhân cao tuổi bị bệnh phổi nào cũng nên được nằm, mà chỉ là phòng nãm ghép với rất nhiều người bệnh khác. Mặc dù điều này không tốt cho việc hồi phục của bà ngoại, nhưng với điều kiện của mình, Lam Ngọc Anh không có cách nào có thể giúp bà có điều kiện nằm trong một phòng yêu cầu đặc biệt như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK