Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1230

Sau khi được đặt xuống giường bệnh, cô ấy thấy ánh mắt đào hoa của anh đang nhìn minh, ánh mắt rất “Sao vậy?”

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt hỏi.

Cánh tay của Trần Phong Sinh đặt ở mép giường bệnh, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Có phải em cũng nên giúp anh giải quyết nhu cầu không?”

Trương Tiều Du châc chản biết rãng giải quyết nhu cầu mà anh nói khác với nhu cầu của cô ấy Cô ấy làm bộ không hiểu, Trương Tiều Du hỏi: “Không hiểu anh ở đây nói cái “Em chết đuối ở hồ nhân tạo, ngoại trừ bị nhiễm trùng phối gây sốt thì nã tim và các cơ quan khác đều hoạt động bình thường, trên người cũng không có.

chẩn thương không bị ảnh hưởng gì. Vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta làm bất cứ điều gì”, Trần Phong Sinh như thường lệ giải thích cho bệnh nhân, giữa hai đầu lông mày còn lộ ra vẻ nghiêm túc.

“,# Mặt Trương Tiểu Du đỏ bừng.

“Trần Phong Sinh lười biếng khoanh chân: “Vậy hôm nay anh không đi nữa, ở đây ngủ cùng em”

Thấy anh ấy nói xong liền giơ tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mỉ của mình, Trương Tiểu Du hốt hoảng, lo lắng hỏi: “Cầm Thú, anh thật sự không có rời đĩ?”

“Ừm”, Trần Phong Sinh cong môi.

“Không được!” Trương Tiểu Du co vai lại, vô thức che ngực: “Đây vẫn là trong khu bệnh viện, cách mấy tiếng sẽ có y tá đi kiểm tra một lần..anh đừng làm bậy”

“Nếu anh cứ muốn làm bậy thì sao?” Trong mắt Trần Phong Sinh có vài tia quỷ dị “Anh..* Lông mĩ của Trương Tiểu Du run lên.

Trần Phong Sinh liếc nhìn ngoài cửa số, đột nhiên đứng dậy nói: “Trời không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi!”

Trương Tiểu Du nhìn anh ấy duỗi hai tay ra đưa về phía vai cô ấy sau đó hơi dùng sức, cả người bị ép nằm trên giường, cô ấy run run giọng nói: “Cầm Thú, anh đang làm gì vậy, anh.

Âm thanh biến mất giữa môi lưỡi hai người, chỉ còn lại những tiếng lấm bẩm đút quãng thoát ra Trần Phong Sinh hôn lên cái miệng líu ríu của cô ấy, anh ấy đứng ở bên cạnh giường bệnh, cúi người ôm chặt cô vào lòng, anh ấy hôn cô ấy một nụ hôn rất tinh tế, nhẫn nại, nụ hôn thật sâu.

Khi Trương Tiểu Du được thả ra thì cô ấy đã cảm thấy hít thở không thông, mỗi lần hôn anh ấy đều mang tới cho cô ấy cảm giác săn mồi rất mạnh, khiến cô cảm thấy mình như bị anh ấy giam cầm, không thể thoát khỏi.

Trong khi cô ấy đang bối rối thì anh ấy đột nhiên mở mắt ra.

“Ngủ thôi!”

Trần Phong Sinh mở ra ghế dựa, lại ngồi trở về: “Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi”

Trương Tiểu Du bị hôn đến môi sưng tấy, thấp giọng không rõ hỏi anh: “Anh hứa sẽ không lợi dụng lúc em ngủ say làm gì em đấy chứ? Làm cái đó cái đó.

với em”

“Ừm..” Trần Phong Sinh lầm bẩm trả lời Trương Tiểu Du vẫn nghĩ ngờ nhìn anh, đôi mát bất ngờ tối sầm lại, hóa ra là anh ấy dùng tay mình che lại đôi mắt của cô ấy, cứ như vậy ép cô ấy ngủ, lông mi trong lòng bàn tay anh run nhẹ.

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến tận trái tim, thật tốt, dường như anh ấy chưa bao giờ rời xa.

Dần dần Trương Tiểu Du chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ Trần Phong Sinh không biết rằng buổi tối hôm nay anh ấy đã cho cô ấy cảm giác ổn định mà trước nay cô chưa từng có kể từ khi bố mẹ cô ấy qua đời. Bốn năm sau mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này cô ấy lại thấy nhớ một mình trong đêm khuya.

Ngày hôm sau, Trương Tiếu Du vẫn phải nãm lại ở bệnh viện.

Đưa tay sờ lên cố thấy trống không, cô ấy không khỏi thở dài Mặc dù cô ấy nhảy xuống hồ bất chấp nguy hiểm, nhưng giữa tưởng tượng và thực tế luôn có sự khác biệt, hồ đó sâu hơn cô tưởng tượng rất nhiều, cô ấy gần như chìm xuống đáy hồ để tìm kiếm, nhưng có rất nhiều thực vật dưới đáy hồ nhân tạo khiến cô ấy tìm kiếm khó lại càng thêm khó, sau lại bị chuột rút khiến cô ấy suýt mất mạng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK