Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165

 

“Ngọc Anh, con thật sự không ra gì!”

 

Đôi lông mày cau lại của Lam Khải Dương vẫn chưa buông lỏng, nói một cách nặng nề.

 

Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy lạnh lẽo, dường như vốn là như vậy, mỗi lần đều thế này: “Cha, sao cha không hỏi xem Ngọc Thiện đã làm gì với con?”

 

Không đợi Lam Khải Dương tiếp tục lên tiếng, Lại Diệp đã nói trước: “Nó làm gì với cô? Cho dù thế nào thì nó cũng là em gái cô. Thiệt thòi cho Ngọc Thiên cứ mở mồm ra là chị gái, lần nào cũng nhiệt tình với cô mà bị hờ hững.

 

“Chị, em thật sự không biết đã chọc giận chị ở đâu, chị nói cho em biết để em thay đổi không được ” sao…

 

Khuôn mặt Lam Ngọc Thiên trang điểm đẹp đẽ, giờ bật khóc nước mắt như mưa trông càng xinh đẹp. Hai mẹ con phối hợp hoàn toàn không chê vào đâu được, y như trước đây.

 

Quả nhiên cơn tức giận của Lam Khải Dương càng tăng lên, quắc mắt lên: “Cho dù Ngọc Thiên làm sai thì con cũng không thể thể hiện phong thái của chị gái được sao?”

 

Lam Ngọc Anh bỗng nhiên muốn cười.

 

Sau khi mẹ qua đời cô liền bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Đã bao giờ Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên coi cô như một thành viên của nhà họ Lâm đầu mà bây giờ lại nói cô phải thể hiện phong thái của người làm chị…

 

“Chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”

 

Lam Ngọc Anh nhớ tới những lời Hoàng Trường Minh nói vào đêm hôm ấy, bóng lưng thẳng tắp cứ hiện lên.

 

Trương Tiểu Du ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, không chen lời vào chỉ có thể lo lắng suông.

 

Bỗng dưng cô ấy nghĩ đến cái gì đó, lặng lẽ sờ vào điện thoại mà Lam Ngọc Anh tiện tay nhét vào trong túi áo ngủ rồi chạy ra ban công.

 

Lam Ngọc Thiên càng khóc to hơn: “Hu hu, chị, chị thật là quá đáng!”

 

“Ông xã, ông xem con gái tốt của ông đi!” Lại Diệp ôm con gái mình, cũng nước mắt đầm đìa: “Cho dù Ngọc Thiên làm sai chuyện gì trước thì nó cũng không thể làm như vậy được. Chuyện này nếu cuối cùng Ngọc Thiên không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông nói xem sau này Ngọc Thiên phải làm thế nào?”

 

“Hôm nay có thể bỏ thuốc Ngọc Thiên, nói không chừng ngày mai nó có thể giết mẹ con chúng tôi.

 

“Không đúng, hơn mười năm trước nó đã giết con của chúng ta!

 

Lại Diệp ở bên cạnh Lam Khải Dương nhiều năm nên hiểu rõ nhất chỗ mềm yếu và nỗi đau thầm kín của ông ta.

 

Quả nhiên khi nói xong câu này, cơn tức giận của Lam Khải Dương lập tức tăng lên gấp bội, giống như nổi giông tố.

 

“Nghiệt chướng, mày còn chưa nhanh xin lỗi em gái mày đi!”

 

“Con không cảm thấy mình sai ở đâu cả.” Lam Ngọc Anh siết chặt tay run rẩy, cảnh tượng một thân một mình như vậy cô đã trải qua bao nhiêu năm rồi, thậm chí đã chết lặng.

 

Lại Diệp chỉ tay vào cô, không buông tha nói: “Lam Ngọc Anh, hôm nay cô không quỳ xuống nhận sai với Ngọc Thiên thì tôi sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đầu.

 

“Được rồi, mẹ.” Lam Ngọc Thiên đi lên kéo tay Lại Diệp lại, mặt cọ vào đó nghẹn ngào: “Coi như con xui xẻo là được…

 

Đối diện với người vợ đang tức giận cần một câu trả lời và con gái út ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại so sánh với Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối mím môi không chịu khuất phục, Lam Khải Dương giống như xuyên qua cô nhìn thấy một khuôn mặt nào đó đã từng có dáng vẻ không chịu khuất phục như thế này, trong chốc lát lông mày như muốn dựng ngược lên.

 

Lam Khải Dương tức giận trợn mắt với cô: “Rốt cục mày có sai không?”

 

“Con không sai. Lam Ngọc Anh cằn răng, ưỡn lưng thẳng hơn.

 

“Ông xã, ông xem thái độ của nó đi. Hôm nay cho dù như thế nào ông cũng phải dạy dỗ nó cẩn thận thay chúng tôi!” Lại Diệp không ngừng đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu không thì cẩn thận có ngày nó cũng không để ông vào mắt

 

Từ trước đến nay Lam Khải Dương nói một không hai, quyền uy không để người khác khiêu chiến.

 

Lại Diệp chính là nắm được điểm này, cho nên mỗi lần đều có thể dễ dàng châm ngòi ly gián. Cả người Lam Khải Dương tức giận hết sức căng thẳng, bước nhanh đến phía trước, đưa tay phải lên hướng về phía cô.

 

Cho dù Lam Ngọc Anh nhìn thấy rõ ràng để tránh, nhưng vẫn không thể tránh được cánh tay trái mà ông ta giơ lên đồng thời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK