Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311

Nếu cuộc điện thoại ban nãy của Nguyễn Phong cô không tin thì giờ đây cô lại không thể lừa dối những gì chính mất mình trông thấy.

Hai cái bóng trong tầm mắt sắp biến mất, Lam Ngọc Anh muốn đuổi theo, nhưng gót chân của cô như bị mọc rễ. Như muốn túm lấy phao cứu sinh cuối cùng, cô cố gắng rút di động ra, tìm số điện thoại và gọi.

Cuộc gọi được nối máy rất nhanh.

Một tiếng, hai tiếng…

Lam Ngọc Anh tròn mắt quan sát, nhìn thấy bước chân Hoàng Trường Minh hơi khựng lại, rồi anh rút di động ra.

Cả trái tim cô như bị ai nhấc lên cao.

Vậy mà Hoàng Trường Minh không hề nhận máy. Anh chỉ nhìn qua rồi ấn nút từ chối, bỏ lại vào túi.

Bóng hình trong tầm nhìn đã khuất, chỉ còn lại một biển người mơ hồ.

Lam Ngọc Anh buông olỏng tay, có thứ gì đó như vừa đánh mạnh vào đầu cô.

“Tôi có thể nói rất thẳng thắn với cô, Trường Minh sẽ không có kết quả gì với cô đâu. Đàn ông ấy mà, chỉ chơi đùa thôi, tôi không tính toán. Nhưng cũng sẽ không cho phép nó tiếp tục làm bậy như vậy.”

Hình như cô đã dần dần hiểu ra ý nghĩa những câu mà ông Kiến phong nói lúc trước.

Từ sân bay trở về, Lam Ngọc Anh ngồi đờ đẫn trên sofa, tivi cũng không mở, cứ thế ngồi đực ra nhìn màn hình tinh thể lỏng. Không bao lâu sau, di động đổ chuông.

“Gọi cho anh à?”

Bàn tay đặt trên đầu gối Lam Ngọc Anh co rút lại: “Vâng, anh không nhận.”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh khể đáp, im lặng vài giây mới nói: “Lúc đó không tiên.”

Không tiện sao?

Vì sao không tiện?

Có rất nhiều câu hỏi nghi vấn, trước mắt hiện lên hình ảnh anh và vợ chưa cưới đang sánh bước bên nhau, cuối cùng tất cả biến thành một câu hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh về rồi à?”

“Ừm, đã xuống máy bay rồi.” Hoàng Trường Minh đáp.

“Vậy khi nào anh về tới nhà?” Lam Ngọc Anh cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên.

Giống như ban nãy, Hoàng Trường Minh cũng ngừng mấy giây mới chậm rãi nói: “Tối nay anh có chút việc, sẽ ở lại chỗ bố anh. Ngọc Anh, em ngủ đi, không cần đợi anh đâu.

Lam Ngọc Anh khẽ mấp máy môi, muốn hỏi rõ anh chuyện gì, nhưng khi cô lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói trước một cách vội vã.

“Vậy nhé, anh cúp máy đây.

Rất lâu sau, cô mới bỏ di động xuống.

Lam Ngọc Anh bỗng nhiên cảm thấy mình hơi khờ khạo. Hoàng Trường Minh nói có việc nhưng không hề nói là công việc.

Có lẽ anh đi đón vợ chưa cưới của mình.

Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh mở mắt ra, nhìn trần nhà ngơ ngẩn mấy giây rồi mới đứng lên.

Lúc ra khỏi cửa, cô dừng lại ở cánh cửa nhà đối diện một chút. Cửa đóng kín, không một tiếng động, dưới nhà cũng không thấy dấu vết của chiếc Land Rover màu trắng, chứng tỏ cả đêm qua anh không về.

Cả buổi sáng trôi qua trong sự mơ màng, chớp mắt đã tới giờ nghỉ trưa.

Di động rung lên, Lam Ngọc Anh rút ngăn kéo ra, nhìn thấy màn hình hiển thị ba chữ “Hoàng Trường Minh.

Trước kia khi nhìn thấy ba chữ này, cô đều không giấu được sự phấn khích trong lòng. Lúc này có thậm chí còn không muốn bắt máy. Mím môi lại, cuối cùng cô vẫn nghe.

“Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé.”

Giọng trầm ấm của người đàn ông lan ra khắp đường truyền điện thoại.

Lam Ngọc Anh từ chối: “Không được đâu.”

“Sao vậy?” Hoàng Trường Minh không vui.

Lam Ngọc Anh nhìn bóng mình phản chiếu lên màn hình máy tính, nói dối: “Đồng nghiệp đã đặt đồ ăn cho em rồi, hơn nữa em còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành.”

“Vậy thì tối.” Hoàng Trường Minh nói vậy rồi bổ sung một câu: “Nhưng có thể anh sẽ phải tăng ca, muộn một chút anh về, đợi anh nhé?”

“Ừm.” Lam Ngọc Anh cụp mất xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK