Chương 41
Nghĩ về điều đó có nghĩa là cô không thể phản đối khi bị Tiêu thiếu gia kia kéo vào khi thang máy vừa mở cửa, nhưng thực lòng cô cảm thấy tiếc cho hộp cơm trưa vừa mới gọi.
Tiêu Thành Vân lái chiếc Porsche rất êm dù là trời đang giông gió rất mạnh, nhưng Lam Ngọc Anh lại cảm thấy khó chịu như ngồi trên kim châm, khi chiếc xe dừng lại, cô túm chặt mái tóc bù xù của mình do bị gió thốc và chạy vội vào nhà hàng.
Tiêu Thành Vân trực tiếp đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ, rồi nhanh chóng đi theo cô.
Bước vào bên trong, quản lý nhà hàng tươi cười chào hỏi: “Tiêu thiếu gia, chỗ ngồi anh yêu cầu đã được sắp xếp xong!”
“ỜI” Tiêu Thành Vân đáp lại một cách thờ ơ, rồi quay đầu nói với Lam Ngọc Anh: “Đi thôi!”
Cô chỉ đành gật đầu và đi theo anh ta, nghĩ đến người quản lý nhà hàng vừa rồi không ngừng cười khúm núm, cô càng hiểu ra rằng giờ đây Tiêu Thành Vân đã không còn là người lính nhỏ bé ngày nào.
Cánh cửa cảm biến phía sau Thành Vân lại quay, và hình như lại vừa có một vị khách bước vào.
Tiếng bước chân bình thản quen thuộc, nhanh nhưng không hỗn loạn, với sự điềm tĩnh và vững vàng của một doanh nhân.
Ngay sau đó, giọng nói nịnh nọt của quản lý nhà hàng lại cất lên: “Anh Hoàng, xin chào!”
Lam Ngọc Anh vô thức quay đầu lại.
Thứ cô nhìn thấy là dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm thắt cà vạt, cổ tay áo đều là mã não đỏ được lựa chọn cẩn thận. Theo sau là trợ lý Phan Duy.
Có vẻ như bọn họ cũng đến đây ăn trưa.
Vừa rồi là gã quản lý nhà hàng ở trước mặt Hoàng Trường Minh khua môi múa mép, thể hiện vẻ mặt đầy nét nịnh nọt rồi đích thân dẫn anh ta đi lên phòng ăn trên lầu.
Lam Ngọc Anh nhận thấy so với lúc vừa rồi khi cô và Tiêu Thành Vân vào cửa, quản lý nhà hàng khi đối mặt với Hoàng Trường Minh có vẻ càng thận trọng lấy lòng hơn.
Cô không khỏi nhìn thêm một lần nữa khuôn mặt lãnh đạm mà hoàn mỹ tới từng chỉ tiết ấy.
Ánh mắt anh ta thờ ơ, có vẻ như anh ta đã quen với những lời xu nịnh như vậy. Ắt hẳn anh ta bằng lòng với sự giàu có và quyền lực, không phô trương và không bao giờ buồn chán.
Nhận ra rằng anh ta đã hoàn toàn đi khuất, Lam Ngọc Anh đành thu lại ánh mắt.
Mắt thấy Tiêu Thành Vân đã đi cách xa vài bước, cô liền đuổi theo.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tiêu Thành Vân lấy thực đơn một cách thành thục, vẻ như anh là khách hàng thường xuyên ở đây.
Lam Ngọc Anh cũng xem qua thực đơn. Không món nào trên đó dưới sáu chữ số. Đây là nhà hàng tư nhân nổi tiếng nhất ở Quảng Giang. Nếu không đặt chỗ sẽ không bao giờ có thể ngồi ăn ở đây. Vừa rồi, Lam Ngọc Anh chỉ là đơn giản xuống xe nên không để ý. Nếu không cô đã yêu cầu Tiêu Thành Vân đổi nhà hàng khác cho vừa tầm với cô hơn rồi.
“Bữa này anh mời em, lần sau đến lượt em mời!”
vậy? Thật thà để người ta bắt nạt!”
Lam Ngọc Anh có chút xấu hổ, biết anh đang đang ám chỉ chuyện của mình đêm qua.
Nói đến chuyện đêm qua, cô không khỏi nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng đã lướt qua mình…
Hai tay vô thức nắm chặt, Lam Ngọc Anh vội vàng bưng ly nước lên, nhấp ngay một ngụm cho tỉnh táo đầu óc: “Cảm ơn anh chuyện tối hôm qua!”