Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128

 

Nguyễn Phong mỉm cười, giơ tay lên vỗ vai anh ấy.

 

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, lúc trước đã diễn ra, Lam Ngọc Anh thậm chí có chút ngẩn ngơ, giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì thay đổi…

 

Tiêu Vân Thành kiên trì đề nghị: “Đi, đi ăn thôi!”

 

Địa điểm là do Tiêu Thành Vân đặt, sau khi đến nơi, Lam Ngọc Anh lại phát hiện ra đó là một nhà hàng lầu tư nhân mà mình và Hoàng Trường Minh đã từng đến.

 

Bọn họ chỉ có ba người, nhưng Tiêu Thành Vân lại muốn phòng riêng có mười người, hoàn toàn lộ ra thân phận con em nhà giàu chỉ biết ăn chơi đàn đúm

 

Điều hòa bật rất thấp, nước dùng cho món lẩu là nước luộc gà hầm với quả Kỷ Tử, sau khi nhân viên phục vụ mang tất cả các món ăn đến, thì lịch sự đóng cửa lại.

 

Lúc Nguyễn Phong cầm đũa lên, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, Anh Anh, em và Tổng giám đốc Hoàng rất thân thiết sao?”

 

Cánh tay múc nước tương vừng của Lam Ngọc Anh dừng lại một chút.

 

Câu hỏi này không phải là lần đầu tiên anh ấy hỏi, lần trước bị người khác làm gián đoạn, chẳng qua là bây giờ thay đổi phương thức khác để hỏi thôi. “Tổng giám đốc Hoàng?” Tiêu Thành Vân chen vào trả lời thay cho cô, bộ dạng uể oải nói: “Cái này em biết, công ty của Lam Ngọc Anh có giao dịch kinh doanh với Hoàng thịt “Hóa ra là như thế.” Nguyễn Phong bừng tỉnh gật đầu một cái. “Ừm… Lam Ngọc Anh chột dạ rũ mắt xuống.

 

Nồi lẩu vừa mới sôi trào và sủi bọt, thì điện thoại trong túi xách đột nhiên đổ chuông.

 

Lam Ngọc Anh móc điện thoại ra, không biết có phải do trong lòng đang chột dạ hay không, cô suýt chút nữa làm rớt đôi đũa trên màn hình hiện lên ba chữ “Hoàng Trường Minh”. “Anh Anh, sao em không nghe điện thoại?” Nguyễn Phong không nhịn được hỏi

 

Lam Ngọc Anh lắc đầu, đặt chế độ im lặng rồi bỏ vào túi xách: “Không có gì, em không quen số đó.

 

Nguyễn Phong gật đầu, cũng không hỏi nhiều, anh gấp hai miếng thịt bò đã chín bỏ vào trong chén của cô.

 

Lam Ngọc Anh ăn xong thì đứng dậy, không chút dấu vết nhét điện thoại vào túi áo: “Em đi vệ sinh!”

 

Sau khi vào một trong các vách ngăn toilet và đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh mới lấy điện thoại ra.

 

Trên màn hình hiện rõ ba cuộc gọi nhỡ đều là của cùng một người, cô nuốt nước bọt, lúc cô vừa chuẩn bị gọi lại thì Hoàng Trường Minh lại gọi đến, mạnh bạo giống như con người của anh vậy……..Alô?” “Sao không nghe điện thoại”

 

Đúng như dự đoán, giọng điệu của Hoàng Trường Minh rất hung hăng.

 

Lam Ngọc Anh nói dối: “Tôi không nghe thấy… sao vậy?” “Đến đây.” Hoàng Trường Minh ném cho cô hai chữ

 

Lam Ngọc Anh rũ tay xuống “Hôm nay tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi…” “Tối hôm qua mệt sao?” Hoàng Trường Minh trêu ghẹo. “Ừm…” cô đáp. “Tiến bộ!” Hoàng Trường Minh cười nhẹ quát cô, dừng lại một chút, không từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không đến sao?

 

Lam Ngọc Anh vội vàng nói: “Tôi ngủ rồi!” “Thôi bỏ đi.” Hoàng Trường Minh cúp điện thoại.

 

Như thể sợ anh sẽ gọi lại, cô dứt khoát tắt máy.

 

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, lòng bàn tay ẩm ướt toàn là mồ hôi.

 

Trở lại phòng bao, Tiêu Thành Vân đang ngồi đối diện với cô, cau mày hỏi: “Lam Ngọc Anh, em không sao chứ?”

 

Lam Ngọc Anh lắc đầu.

 

Thấy ánh mắt của Nguyễn Phong nhìn qua, cô vội vàng mỉm cười: “Không sao mà

 

Lam Ngọc Anh cũng không biết tại sao mình lại nói dối Hoàng Trường Minh qua điện thoại.

 

Cho dù là Tiểu Ngô, đồng nghiệp nam trước kia của cô, hay là Tiêu Thành Vân, cô đều có thể thẳng thắng trước mặt anh, nhưng cô với Nguyễn Phong ở chung một chỗ, cô không dám nói, cô luôn cảm thấy mình đang phản bội anh…

 

Buổi tối, Nguyễn Phong bắt taxi đưa cô về

 

Tiêu Thành Vân uống hơi nhiều, vừa ra khỏi nhà hàng liên chân gọi tài xế rồi về trước, so ra thì Nguyễn Phong cũng uống không ít, nhưng anh biết kiểm soát lượng đồ uống vừa phải, trong ánh mắt rất tỉnh táo.

 

Lam Ngọc Anh hiểu rõ nhất, sống nhiều năm trong quân ngũ, anh luôn là người kỷ luật.

 

Ban đêm gió mát, Nguyễn Phong khoác chiếc áo khoác gió mỏng lên người cô, giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy.

 

Trong lòng Lam Ngọc Anh run lên, mở miệng nói: “Anh Nguyễn Phong, năm đó thật ra là em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK