Chương 9
Thực sự là… lúc này Lam Ngọc Anh đang phải cúi người tại phân khoảng trống giữa bàn và ghế, nó thực sự rất chật hẹp!
Cô cẩn thận xếp các chai rượu theo thứ tự, và chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Khi vừa đặt cái khay xuống, cô bỗng nhìn thấy đôi mắt đẹp như hoa đào của người kia bỗng nhìn mình chằm chằm: “Đừng đi vội, tiệc rượu hãy còn chưa bắt đầu!”
Trần Phong Sinh đã nhận ra cô từ lâu, trong lòng thầm nghĩ cô đã đến thật đúng lúc! Chuyện này sẽ tiết kiệm cho anh ta rất nhiều thời gian.
Lam Ngọc Anh kéo lại cái khay, định nói với những người kia rằng việc tiếp rượu sẽ có đồng nghiệp khác của cô đến phụ trách, nhưng khóe mắt cô bỗng lóe lên một tia sáng, cô sững sờ và đứng bất động vài giây.
Người đàn ông kia đang rút ra một con dao nhỏ giữa những ngón tay dài và nắm chặt cán.
Hoàng Trường Minh đang dùng mũi dao để cạy mở một chai rượu.
Lam Ngọc Anh nhìn con dao trân trân: “Con dao này…”
Hoàng Trường Minh sử dụng các ngón tay rất thuần thục, trong mắt hiện lên ý cười nhạo: “Con dao này không tệ. Nó được sản xuất tại Thụy Sĩ lận. Cán và độ sắc bén của lưỡi dao đều rất xuất sắc.”
“Nó là của tôi!” Lam Ngọc Anh dĩ nhiên sẽ không bao giờ để vuột mất cơ hội lấy lại thứ thuộc về mình.
Hèn chỉ cô lại không thể tìm thấy nó ở bất kỳ đâu, hóa ra là hôm đó anh ta đã tiện tay giấu nó đi.
Hoàng Trường Minh chợt dừng tay và dúi con dao vào áo, anh không hề có ý trả lại cho cô.
Cuộc nói chuyện của hai người từ lâu đã khiến những người khác đang có mặt trong căn phòng chú ý, lúc này một người đàn ông đang ngà ngà say bỗng nở nụ cười: “Muốn đòi lại thì cởi quần áo ra đi!”
Lam Ngọc Anh sững người.
Tất cả những người xung quanh bắt đầu cười lớn, như thể Ngọc Anh chỉ là một món đồ chơi của những người giàu có, để cho họ mặc sức hành hạ.
“Nếu không chịu làm, các anh em ở đây sẽ lột sạch người cô rồi ném ra đường!”
Lam Ngọc Anh căm phẫn siết chặt hai tay, nghiến chặt hàm răng. Nhưng Hoàng Trường Minh vẫn nhìn cô với vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm không thay đổi.
Anh ta đồng thời cũng đang tập trung nhìn cô, ánh đèn trong căn phòng rực rỡ và lòe loẹt, vẻ mặt lúc này của cô giống như lúc anh gặp ở nhà họ Lam, giống như đang đứng cô độc một mình trên vách núi, nhưng lại đầy vẻ cố chấp.
Nghĩ tới điều này, Hoàng Trường Minh bổng cảm thấy thật thú vị.
Nhìn đôi tay cô gái đang giữ chặt cúc quần áo, anh ta lạnh lùng nhướn mày: “Cô muốn đòi lại con dao cùn này để làm gì?”
“Không phải dao cùn!” Lam Ngọc Anh tự vặn lại trong lòng.
Nhưng làm sao những người như anh ta có thể hiểu được? Cô nghiến răng chịu đựng và cảm thấy thật nhục nhã trước ánh mắt của rất nhiêu người xung quanh đang chăm chú xem tiết mục này.
Trần Sơn cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên quá đáng, anh ta nhìn chằm chằm về phía Trường Minh, rồi bỗng lên tiếng: “Hay như vậy đi, cô hát một bài gì đó cho chúng tôi vui lên!”
Lam Ngọc Anh cảm thấy rất xấu hổ khi mình bị đem ra hành hạ như một thứ đồ chơi, nhưng dẫu sao, hát vẫn còn hơn là phải cởi quần áo!