Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 194

 

Ngày hôm sau, một ngày nghỉ.

 

Bạn thân Trương Tiểu Du không biết mua vé du lịch ở đâu mà hấp ta hấp tấp xếp hành lý lên máy bay, nói mười ngày sau thì về.

 

Lam Ngọc Anh vừa mới giúp cô ấy xếp để xong thì Nguyễn Phong tay cầm một túi nguyên liệu nấu ăn mua trong siêu thị, tay còn lại dắt Châu Châu gõ cửa.

 

“Cốc cốc cốc, ngạc nhiên không

 

Đứa trẻ lắc lư cái đầu, bảy ra vẻ mặt đáng yêu.

 

Lam Ngọc Anh đang ngập cũng chuyển thành cười.

 

Cà ngày hai cha con Nguyễn Phong không rời khỏi phòng trọ cô nửa bước.

 

Châu Châu đã lâu không gặp cô, bây giờ bám theo như cái đuôi nhỏ, nhưng dù sao cũng là con trai, nó hơi nghịch, lúc chạy nhanh vô tình và phải hộp đựng màu của Trương Tiểu Du.

 

Lam Ngọc Anh đứng gần đây cũng không tránh được bị dính màu vào quần áo, đứa trẻ còn thảm hại hơn, cả khuôn mặt đều dính đầy màu.

 

Lam Ngọc Anh thay quần áo nhét vào máy giặt, sau đó dẫn đứa trẻ vào phòng tắm rửa mặt, điện thoại trên bàn bỗng vang lên, cô lau tay vào quần áo, với vàng cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy ba chữ trên màn hình, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt.

 

“A lố?” Liếm môi một cái, cô nói.

 

Bên kia im lặng một lúc, bỗng nhiên quăn lại một cầu, “Gọi nhâm ”

 

Sau đó, cúpdiện thoại luôn

 

Lâm Ngọc Anh hơi ngày ra, hơn nửa ngày mới phản ứng được, vừa thả điện thoại vào trong túi thì chuông điện thoại vang lên.

 

Rút điện thoại ra, là ba chữ Hoàng Trường Minh.

 

Lam Ngọc Anh do dự mấy giây mới bấm nhận.

 

Có nuốt nước bọt, không chắc chắn có phải anh lại gọi nhầm rồi không, “Ở nhà “

 

“Cô Ngọc Anh, cô làm dính vào mắt con rồi này!” Tiếng đứa trẻ nhắc nhở truyền đến.

 

Lam Ngọc Anh cúi đầu phát hiện bàn tay dính bọt của mình đã vô tình làm dính vào mắt Châu Châu, cô lập tức lấy khăn bông lau đi bọt.

 

Đang trong phòng tắm, bên ngoài truyền tới giọng nói của Nguyễn Phong hỏi, “Ngọc Anh, quần áo vừa rồi phơi trên sân thượng hả?” Lam Ngọc Anh không trả lời ngay mà gấp gáp nhìn chiếc điện thoại, thấy cuộc gọi đã bị cắt từ lúc nào rồi.

 

Cô căn môi, nhìn chăm chăm màn hình đen xì,

 

Phản ứng đầu tiên là muốn gọi lại nhưng định chạm vào nút gọi màu xanh, Lam Ngọc Anh lại kịp thời thu tay, bọn họ bây giờ không còn quan hệ gì nữa, cô ở đầu cũng không cần thiết phải giải thích, Xem ra hình tượng Hoàng Trường Minh bá đạo muốn không chế người khác đã để lại trong đầu cố một nơi ám ảnh.

 

Buổi tối, Nguyễn Phong vào bếp, cô không cần phụ giúp làm gì cả, cô và Châu Châu ngồi ngay ngắn vào nghế chờ đồ ăn xong là được.

 

Kim đồng hồ treo trên tường chậm rãi đi qua con số mười giờ, chiếc xe Jeep quân đội rời đi.

 

Đèn đường chiếu xuống đường phố, một chiếc Land Rover màu trắng dừng cạnh đó không xa mở cửa.

 

Lam Ngọc Anh tắm rửa qua loa ngồi co ro trên ghế sopha, trên bàn uống nước hơi bừa bộn.

 

Nguyên cả một ngày cũng rất vui vẻ, tất cả thời gian đều có Nguyễn Phong với Châu Châu ở bên cạnh, nhưng không biết vì sao mà trong lòng có chút vắng vė.

 

Cốc Cốc

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Lam Ngọc Anh đứng dậy, thấy trên ghế có một cái túi nhỏ, nghĩ rằng là cha con Nguyễn Phong đề quyền, nên nhanh chóng đi ra cửa

 

Nhưng đến cửa, cô xét hỏi,”Ai vậy?

 

Không ai trả lời, bên ngoài yên tĩnh, nhìn qua mắt mèo cũng không thấy có ngườI

 

Lam Ngọc Anh nghi ngờ, cảnh giác hé cửa ngó ra ngoài nhìn.

 

Khi nhìn thấy dáng người cao lớn bên ngoài, Lam Ngọc Anh chợt ngừng thở, “Anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK