Chương 328
Nói rồi, cô ta cũng đứng dậy, rảo bước đi theo.
Ở ngoài biệt thự, Hoàng Trường Minh đã đi ra vườn, ở đó có chiếc Bentley đen đang đợi.
Trường Minh”
Lê Tuyết Trình rảo bước đuổi kịp anh, từ phía sau níu lấy cánh tay anh.
Lúc chập tối, Lê Tuyết Trinh đã tới Hoàng Oanh. Hoàng Kiến Phong ra lệnh, bảo họ phải về nhà họ Hoàng ăn cơm, thế nên họp xong Hoàng Trường Minh đành phải đưa cô ta cùng ngồi lên xe.
Hoàng Trường Minh dừng bước, giống như lúc chập tối, lẳng lặng rút cánh tay ra.
“Trường Minh, có phải bỗng dưng em quay về nước khiến anh không vui không?” Lê Tuyết Trinh ngẩng đầu lên, ngữ khí dịu dàng, mang theo một chút ấm ức.
“Từ lúc gặp ở sân bay New York đến giờ, sắc mặt anh vẫn rất lạnh nhạt. Hơn nữa hôm nay bác Phong bảo chúng ta về ăn cơm, anh cũng không để tâm lắm…”
Nói rồi, một lần nữa cô ta định khoác tay anh.
Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Sunny.”
Chuồng di động vang lên, anh thẳng thừng rút ra bắt máy, cũng đồng thời né tránh sự tiếp xúc của cô ta.
“Alô, cô a?”
Chẳng biết đầu kia nói gì mà đôi mặt tối của Hoàng Trường Minh hơi nheo lại. Ngay sau đó anh cúp máy, nói với Lê Tuyết Trinh vẫn đang nhìn mình đầy khao khát một câu: “Anh còn có việc, đi đây.”
Rồi anh ngồi vào xe, chiếc Bentley lao đi vun vút.
Trước cửa, Lê Tuyết Trinh không lập tức quay vào ngay, trong ánh mắt có những cảm xúc không thể che giấu.
Không có nhà lầu xe hơi, không có khỏi bụi nhà máy, vùng thôn quê trời rất xanh, ảnh năng chiều trông càng thêm đắm thắm.
Lam Ngọc Anh kéo kín chiếc áo dạ trên người lại, bước trên con đường đá sỏi đi về phía cửa hàng tạp hóa. Sáng nay cô về tới quê, bà ngoại vẫn như lần trước, đứng ngoài cửa đợi cô. Thấy cô về một mình, dĩ nhiên bà sẽ hỏi thăm Hoàng Trường Minh một lượt.
Cô không nói dối mà thành thật cho bà biết mọi chuyện.
Có vẻ như nhìn thấy biểu cảm chân thật của cô, cuối cùng bà ngoại chỉ xua tay, nói một câu: “Thôi vậy, nhân duyên trời định cả thôi.”
Nhưng Lam Ngọc Anh biết, bà đang rất đau lòng. Cơm trưa bà gần như không ăn mấy, cô muốn ra cửa hàng tạp hóa mua ít đồ ăn tươi ngon, định tối nay làm vài món hợp khẩu vị cho bà ăn.
Trên đường xách giỏ thức ăn đầy ắp về nhà, phía sau bỗng có người hàng xóm chạy vượt qua cô: “Ngọc Anh, có một chiếc ô tô sang trọng đang lái về phía nhà cháu đấy”
“Dạ?” Lam Ngọc Anh không hiểu.
Trong đầu chỉ toàn sự nghi hoặc, khi cô tiếp tục đi về phía trước thì có tiếng còi xe vang lên.
“Bip bip…”
Lam Ngọc Anh quay đầu lại liên nhìn thấy một chiếc BMW đen quen thuộc lái thẳng về phía mình. Hai khuôn mặt ở ghế lái và ghế lái phụ cũng rất quen thuộc, là Trần Phong Sinh và Hoàng Thanh Thảo.
Xe dừng lại bên cạnh, có ngạc nhiên hỏi: “Hai người?”
“Lên xe rồi nói.” Hoàng Thanh Thảo nói thắng.
Lam Ngọc Anh hơi ngẩn người, vô thức nghe và làm theo. Không hiểu hai người họ chạy xuống quê làm gì, nhưng điều may mắn là không có Hoàng Trường Minh đi theo.
Có điều, khi cô ôm tâm lý này kéo cửa sau ra, lập tức đối mặt với một đội mặt sâu hút tối tăm.
“Lên xe nhanh lên.” Hoàng Thanh Thảo ngồi trước thúc giục Lam Ngọc Anh đã giảm một chân lên xe rồi nên đành xách giỏ đồ ngồi vào trong.
Chiếc BMW thẳng tiến, cho tới khi dừng lại trước cửa nhà bà ngoại. Suốt cả dọc đường, Lam Ngọc Anh vẫn mơ mơ hồ hồ, ba con người bỗng dưng xuất hiện khiến cô chẳng hiểu thứ gì cả.
Cửa xe mở ra, Hoàng Thanh Thảo là người nhảy xuống đầu tiên. Về nơi này mà dưới chân bà vẫn là một đôi giày cao gót. Bà đặt hai tay chống hông: “Ôi trời ơi, cái nơi quỷ quái này cũng xa quá thể, mệt chết tôi mất.”
Người theo xuống là Trần Phong Sinh, anh ấy xoay chìa khóa kháng nghị: “Cô à, rõ ràng cháu mới là người lái xe từ đầu tới cuối…”
Có điều, những lời cuối còn chưa kịp nói hết, anh ấy đã bị Hoàng Thanh Thảo tiến tới véo tại, khiến anh ấy kêu la oai oái.
Cửa xe phía sau mở ra, Hoàng Trường Minh mặc bộ đồ vest, tay xách giỏ đồ.
“Cô, bác sĩ Sinh.”