Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271

 

Lúc tỉnh dậy, cô có cảm giác người mình văn thơm nức, khi ra khỏi cửa, cô bất giác nhìn về phía cánh cửa đối diện.

 

Mới có một ngày mà đã có chút nhớ nhưng rồi…

 

Chập tối tan làm, Trương Tiểu Dư qua tìm cô đi dạo phố, hai người chen nhau lên xe buýt. Giờ tan tầm rất đông đúc, gần như không còn khe hở. Khi chiếc di động trong túi đổ chuông, trong giây lát cô không thể rút ra ngay được. Trương Tiểu Du ở bên cạnh giúp đỡ lấy điện thoại của cô ra, nhảy mặt nhìn cô.

 

“Này, điện thoại của bạn trai kìa!”

 

Lam Ngọc Anh đón lấy, trên màn hình hiển thị ba chữ Hoàng Trường Minh Dưới biểu cảm trêu chọc của cô bạn nhỏ, cô xấu hổ đặt điện thoại lên tại.

 

“Đang làm gì thế?” Qua đường truyền, một giọng nam trầm vang lên.

 

Lam Ngọc Anh báo cáo với anh như cô vợ nhỏ: “A, em vừa tan làm nên muốn cùng Cá nhỏ ra ngoài đi dạo, lát nữa ăn ở ngoài luôn rồi mới về nhà…

 

“Ừ” Hoàng Trường Minh uể oải đáp. Anh kéo hơi khá dài, nếu có đoán không nhầm thì anh nhất định lại đang hút thuốc.

 

Lam Ngọc Anh tò mò hỏi. Khi nào anh quay về?”

 

“Nhớ anh à?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại cô.

 

Hơi thở của Lam Ngọc Anh như khựng lại, có ngượng ngập im lặng.

 

“Anh nhớ em.”

 

Ba chữ này vọng tới, tại cô nóng rần lên, ngay sau đó cô lại nghe thấy anh nói tiếp: “Nhớ tới đau cả tay”

 

“…” Lam Ngọc Anh hiểu ra chậm một nhịp, cô khẽ cần khỏe môi.

 

Thật đen tối…

 

“Chiều ngày kia anh về “Ồ, em biết rồi.”

 

Lam Ngọc Anh nhẩm tính thời gian, vừa hay là thứ bảy.

 

Hình như ở bên đó anh vẫn đang bán công việc, có người xin chỉ thị gì đó, trước khi ngắt máy anh khẽ nói một câu “Đợi anh về, xem anh giải quyết em ra sao Trương Tiểu Du giúp cô nhét lại điện thoại vào túi, dĩ nhiên cô ấy không hề buông tha cho cô.

 

“Ngọc Anh, cậu và tổng giảm đốc Minh nói chuyện gì thế?”

 

“A thì…” Lam Ngọc Anh ấp ủng giây lát.

 

“Tớ biết rồi, nhất định lại là chuyện cầm trẻ con!” Trương Tiểu Du kêu lên.

 

Trên xe buýt rất đông người, vốn dĩ giọng Trương Tiểu Du đã khá to, vì thế tiếng kêu ấy khiến ai cũng quay lại nhìn hai người. Truyện Xuyên Nhanh Lam Ngọc Anh mất mặt không dám ngẩng đầu lên, cũng may phía trước là tới trạm, cô kéo Trương Tiểu Du bon chen chạy xuống.

 

Trạm xe cách trung tâm thương mại không xa, qua một con đường là tới. Tuy rằng bẩm sinh con gái sinh ra thích đi mua sắm nhưng cô thì bình thường, không ghét cũng không quá cuồng nhiệt, cảm thấy mua đủ là được, hơn nữa cô cũng quen đã mua đồ trên mạng, như vậy rất tiên và nhanh chóng.

 

Trương Tiểu Du vừa vào đã điên cuồng lượn khắp nơi.

 

Đi tới trước một tủ kinh, cô ấy kéo cô lại: “Ngọc Anh, chiếc váy này đẹp quá! Cậu mặc vào nhất định sẽ rất xinh!”

 

“Đặt quá!” Lam Ngọc Anh nhìn giá rồi lắc đầu.

 

“Không sao!” Trương Tiểu Du đi nhiên hiểu ý của cô, cô ấy kéo cô chạy vào trong quầy “Chúng ta cứ vào thử đã, cho đỡ nghiện.

 

Sau khi đi vào cô nhân viên nhiệt tình tới tiếp đón. Nghe Trương Tiểu Du nói xong, cô ấy cởi chiếc váy trên người ma-nơ-canh xuống, đồng thời dẫn cô vào cả phòng thay đồ. khi cô đi ra thì thấy Trương Tiểu Du đang nhíu mày nhìn về một phía.

 

“Cả nhỏ, sao thế?” Lam Ngọc Anh khó hiểu bước qua.

 

Cô thấy Trương Tiểu Du hơi ngước lên lẩm bẩm một câu: “Hình như tớ nhìn thấy cô em gái khó ưa của cậu đấy!”

 

Cô cũng nhìn theo hướng đó, trước cửa có một người phụ nữ tóc xoăn đi giày cao gót, khắp người toàn hàng hiệu, kiêu hãnh đối mặt với cô nhân viên như một con chim công, còn ai ngoài Lam Ngọc Thiên nữa chứ.

 

“Tớ cởi áo ra đã, chúng ta đi thôi!”

 

Lam Ngọc Anh không muốn gây thêm nhiều phiền phức không cần thiết, vì thế cô khẽ nói với cô ấy rồi định quay người đi về phía phòng thay đổi, Nhưng Lam Ngọc Thiên đã tinh mat phát hiện ra cô.

 

“Lam Ngọc Anh! “Sao dạo này tôi hay gặp cô thể nhịn Cô ta rảo bước đi tới, khoanh tay nhìn cô.

 

“Tôi mới là người phải nói câu này đấy.” Lam Ngọc Anh chau mày thật chặt.

 

“Ồ! Vậy chẳng lẽ cô cũng vào đây mua quần áo sao? Lam Ngọc Thiên đi giày cao gót khiến dáng người cô ta lại càng cao hơn một chút, cô ta như nhìn xuống cô rồi nói: “Cô có biết quần áo ở đây bao nhiêu tiền không mà đòi mặc thử? À tôi biết rồi, thật ra cô chạy vào đây để mặc thử cho đỡ thèm chứ gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK