Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87

Lam Ngọc Anh nhìn hầu kết nhà lên ngay trước mặt, lúc anh phun khói thuốc ra, ngưng một chút: “Anh Hoàng, em nhờ anh một việc được không?” “Nói.” Hoàng Trường Minh gáy gảy tàn thuốc. “Tốt nhất là đừng để người nhà họ Lam biết quan hệ của chúng ta.” Lam Ngọc Anh bổ sung thêm: “Nhất là Lam Ngọc Thiên.”

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cuối tuần này bà ngoại sẽ phẫu thuật, cô không muốn bị mấy chuyện ngoài lề làm phân tâm, nếu Lam Ngọc Thiên biết quan hệ của bọn họ thì chắc chắn sẽ không chịu để yên, ai biết được cô ta sẽ gây ra chuyện gì.

Hoàng Trường Minh nghe thấy vậy thì mi tâm khẽ nhíu lại.

Lam Ngọc Anh thấy anh trầm mặc không nói gì mà cũng không từ chối thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cô đẩy anh ra, cúi đầu chỉnh lại cổ áo bị anh giật ra, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chăm chăm cô không hề chớp mắt nhìn thấy cả hình ảnh cô be bé phản chiếu trong con người anh.

Sau đó chợt hỏi một câu: “Em thích kiểu như thế nào?”

Lam Ngọc Anh ngẩn ra, không ngờ anh vẫn đang suy nghĩ câu này.

Cô lúng túng, gương mặt hơi ửng đỏ và đẩy anh ra: “À! Nếu không đi ra sẽ bị phát hiện đấy!”

Hoàng Trường Minh cũng không làm khó cô, vứt thuốc lá vào thùng rác rồi đi ra ngoài. “Đợi một lát nữa rồi cùng về nhà di.”

Lúc vặn khóa cửa ra, anh quay người lại nói một câu.

Lam Ngọc Anh không trả lời, nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi sẽ tìm cớ tiễn em.” “Được.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn quên mất mình đã định sẽ cứ thể rời đi.

Vừa mở cửa toilet ra thì lại đóng

Lam Ngọc Anh đứng kề sát cửa, lai. đợi đến lúc tiếng bước chân đi xa rồi mới đi ra, một lúc sau giọng nói của Lam Ngọc Thiên vang lên: “Anh Trường Minh, sao anh nghe điện thoại lâu vậy, đồ ăn sắp nguội hết rồi!”

Ăn cơm xong, Hoàng Trường Minh gọi Lam Khải Dương tới phòng làm việc.

Lúc rời đi, đi ngang qua cô, anh khẽ nói chỉ để hai người nghe được “Chờ anh.”

Cô mượn cớ đứng dậy gật đầu.

Tới lúc cô đi ra khỏi phòng ăn, bị một người vênh váo đắc ý chặn lại, ngoại trừ Lam Ngọc Thiên thì làm gì có người nào khác nữa.

Sau khi Hoàng Trường Minh đi khuất sau cầu thang, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của Lam Ngọc Thiên cũng biến mất, thay vào đó là vẻ ngang ngược do được nuông chiều từ bé, đôi mắt với hàng lông mi dài căm ghét trừng cô.

Lam Ngọc Thiên đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.

Sau khi cô đi toilet, Hoàng Trường Minh cũng đi theo nghe điện thoại, mà sau đó cô ta cũng đã lấy cớ để vào toilet kiểm tra, trong toilet có mùi khói thuốc, cho nên chắc chắn không có chuyện chỉ có một mình cô ở trong toilet

Lam Ngọc Thiên biết được hai người bọn họ ở trong toilet lâu như vậy, cô ta suýt bóp gãy cả móng tay pha lê của mình.

Nhưng nghĩ lại mục đích lần này gọi cô tới, Lam Ngọc Thiên cố gắng kìm nén lại: “Lam Ngọc Anh, cô có muốn biết cha và anh Trường Minh đang ở trong phòng làm việc trên tầng để bàn bạc chuyện gì không?” “Không muốn biết.” Tất nhiên Lam Ngọc Anh lắc đầu. “Tôi thì cứ muốn nói cho cô biết đấy!” Lam Ngọc Thiên cắn răng, vẻ mặt ngang ngược: “Cô nghe cho rõ đây! Cha vẫn luôn muốn thiết lập mối quan hệ với một nhà danh giá như nhà họ Hoàng, dự án hợp tác lần này của công ty chính là sự khởi đầu, thật ra cha có ý định muốn gả tôi cho anh Trường Minh, bây giờ đang thương lượng chuyện kết hôn của bọn tôi ở trên tầng đấy.”

Nếu như trước đây nghe thấy mấy lời này thì Lam Ngọc Anh sẽ chỉ coi như là một con chó cái đang súa.

Nhưng bây giờ trái tim cô như bị một tảng đá chèn lên.

Lam Ngọc Thiên đắc ý khoanh tay, kiêu căng ngẩng đầu: “Cho nên là, Lam Ngọc Anh, hôm nay tôi gọi cô tới là muốn cho cô thấy rõ anh Trường Minh không phải là một người đàn ông mà cô có thể quyến rũ dụ dỗ! Sau này tránh xa anh ấy cho tôi!”

Lam Ngọc Anh đeo túi sải bước đi dọc theo con đường bên ngoài biệt thự.

Đi ra khỏi nhà họ Lam cô không cần phải nói với bất cứ ai, bởi vì chẳng có ai quan tâm cô đi hay ở chẳng qua là cảm thấy không việc gì phải đợi ở đó, lời của Lam Ngọc

Thiên quấy nhiều khiến cô không thể tập trung, giống như cứ bay phần phật liên tục bên tại cô

Phải đi một quãng đường rất dài mới đến trạm xe buýt. “Két–”

Một chiếc Land Rover màu trắng dừng bên cạnh cô.

Cửa xe bên ghế phụ bị đẩy ra, Hoàng Trường Minh không vui nhíu mày: “Lại không nghe lời! Tôi đã bảo là chờ tôi mà!” “Tôi chỉ muốn về nhà sớm thôi.” Lam Ngọc Anh yên lặng ngôi lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK