Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253

 

“Không muốn biết!” Lam Ngọc Anhnghiến răng, không thèm nhìn ảnh sáng chói lọi trong mắt anh, “Em qua đây đánh thức tôi dậy, nói anh nhanh lên đi Bữa sáng đã xong rồi, sắp nguội hết rồi đó, bà ngoại đang đợi anh cùng ăn đó!”

 

Nói xong, cô rất nhanh chân chạy ra ngoài, để lại anh một mình ngồi đó hồi tưởng, rồi thấp giọng cười.

 

Ngày nghỉ chỉ có ngắn ngủi hai ngày thôi, thứ hai phải đi làm rồi, quay về thành phố còn phải tốn chút thời gian, bọn họ dường như chỉ ăn thêm cơm trưa là phải lập tức đi ngay.

 

Lam Ngọc Anhrất không nỡ xa bà ngoại, nhưng cũng không còn cách nào khác, bây giờ điều duy nhất có thể làm là làm nhiều món ăn ngon hơn cho bà ngoại.

 

Từ trong nhà bếp cầm túi đi chợ ra, cô nói với bà cụ đang vui vẻ cười cười cùng với Hoàng Trường Minh, “Bà ngoại, cháu đi mua thêm chút đồ ăn nhé!”

 

“Hoàng Trường Minh, tôi tự đi một mình được rồi, anh ngồi chơi với với bà ngoại đi!”

 

Nghĩ đến về nhà còn phải lái xe thêm mấy tiếng đồng hồ nửa, cô liền nói thêm một câu “Uhm.” Hoàng Trường Minh đá lông mày, dường như rất hợp ý anh.

 

Lam Ngọc Anhmua đầy túi thức ăn mới quay về, trong lòng đang suy tính xém chút nữa sẽ nấu món gì ngon, mà lại thích hợp với người lớn tuổi dễ tiêu hóa.

 

Bước chân nhanh nhẹn đi vào nhà, cô phát hiện không khí có chút gì đó không đúng.

 

Đi vào trong nhà, hai người họ vẫn giữ tư thể như lúc cô vừa đi khỏi, chẳng qua là khác ở chỗ lúc đi bà ngoài vẫn còn nụ cười trên gương mặt, còn bây giờ không mấy vì vui mừng mà nhìn cô, Hoàng Trường Minh thì ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà, trên mặt không có gì bất thường.

 

Lam Ngọc Anhphân tích một chút, có chút ngớ ngẩn, “Bà ngoại, bà sao thế?”

 

“Ngọc Anh, cháu qua đây với bà, bà ngoại có lời muốn hỏi con!” Bà ngoại đưa tay về phía cô vẫy vẫy, biểu tình có chút nghiêm trọng.

 

Lam Ngọc Anhngơ ngác, lúc đi qua, Hoàng Trường Minh ngồi bên cạnh liền đặt tách trà xuống đứng dậy, đón lấy túi đi chợ từ trong tay cô, “Tôi giúp em mang mấy món này đem vào nhà bếp.

 

“Ờ, cảm ơn.” Cô gật gật đầu.

 

Sau khi Hoàng Trường Minh đi vào nhà bếp, bà ngoại lại càng nghiêm túc hơn, “Bà biết hết cả rồi!”

 

“Hả?” Lam Ngọc Anhkhông hiểu.

 

“Vừa rồi Trường Minh đã nói với bà rồi.”

 

“…nói cái gì ạ?” Lam Ngọc Anh vẫn một bộ dạng ngơ ngác.

 

“Cài con bé này! Sắp tức chết bà rồi! Bà ngoại bắt đầu nghiêm khắc dạy dỗ cô, “Sao không để cho bà bớt lo lắng vậy hả, Trường Minh là một người đàn ông tốt như thế, cháu còn đi đầu tìm được nữa hả, cháu còn không vừa lòng, lại còn đòi kết thúc với người ta nữa! Cũng may Trường Minh là đứa bé hiểu chuyện, không so đo tính toán với cháu, còn muốn tiếp tục hẹn hò với cháu! Sau khi quay về, đừng có để cho bà phải lo lắng nữa nghe chưa, an phận hẹn hò với nó đi l…….. Lam Ngọc Anhđen mặt lại.

 

Chẳng trách hạ, cô vừa đi ra khỏi nhà một chuyển bà cụ lại nhìn cô không thuận mất rồi.

 

Hoàng Trường Minhrốt cuộc anh đã nói gì thế, lời của bà ngoại nói ra trong ngoài cũng không sai, khiến cô không cách nào phản bác lại được, nhưng mà toàn bộ câu chuyện đầu phải vậy!

 

Cô có chút cảm giác như là người cầm ăn phải hoa đăng, có khổ mà không thể nói ra được……..

 

Bà ngoại thấy cô không lên tiếng, bà siết chặt ngón tay lại nhéo nhéo tay cô, “Ngọc Anh, lời bà nói, cháu nghe rõ hết chưa?”

 

“Nghe rõ rồi ạ…….” Lam Ngọc Anh chịu đau mà gật đầu.

 

Hoàng Trường Minhvừa hay không vội không chậm đi trong bếp ra, mở hộp hoa quả đưa đến, trước mặt của bà cụ.

 

Bà ngoại thấy vậy một giây sau liền thay đổi sắc mặt, bà dùng thìa ăn một đào vàng, ý cười hắn lên những nếp nhăn, nhìn cậu gật gật nói, “Đừng lo, Trường Minh bà sẽ làm chủ cho cháu! Cháu gái bà sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay cháu đâu!”

 

“Bà ngoại…” Lam Ngọc Anh tủi thân.

 

Đổi lại là cái liếc của bà cụ và nụ cười nhếch môi không cách nào giấu đi được của Hoàng Trường Minh.

 

Trên đường trở về thành phố, Lam Ngọc Anhkhông ngừng nhếch khóe miệng

 

Hoàng Trường Minhbật radio lên, trên đài phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, đài radio tuy đã có tuổi, nhưng hoạt động vẫn rất tốt.

 

Liếc mắt sang một bên, Tâm trạng không tốt?”

 

“Không” Lam Ngọc Anhphủ nhận.

 

Hoàng Trường Minh nhưởng mày hỏi: “Còn nhớ bà ngoại nói cái gì không?” môi.

 

Nghe vậy, Lam Ngọc Anhmim chặt

 

Đột nhiên cô cảm thấy lần này về quê nhất định là anh cố ý muốn cô về Lam Ngọc Anh cũng cố ý không thèm trả lời, mà lẩm bẩm nói: “Còn có hai ngày.” Hoàng Trường Minhkhông ngại, dù sao cũng có bà cụ hỗ trợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK