Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 139

 

Những ngón tay của Lam Ngọc Anh đang đặt ở bên chân siết chặt lại với nhau.

 

Từ Sài Gòn lái xe đến đây ít nhất cũng phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ, hơn nữa đường lại không dễ, nói cách khác là cả đêm qua anh không ngủ.

 

Lam Ngọc Anh hỏi: “Tại sao anh lại đến đây.”

 

Hoàng Trường Minh không trả lời ngay, mà đưa tay về phía cô.

 

Những ngón tay anh vuốt ve xương quai xanh lộ ra của cô, một cảm giác ngứa ngứa truyền đến, đôi môi mỏng của anh ngay lập tức hôn cô.

 

Nụ hôn vừa phải, không bết dính nhớp nháp.

 

Đến nỗi Lam Ngọc Anh không tự chủ được mà hùa theo, lúc buông ra, ánh mắt cô vẫn còn mê man, khả liếm môi.

 

Dường như bị bộ dáng ngốc nghếch của cô chọc cưới, khán môi Hoàng Trường Minh cong lên, không nhịn được cúi xuống hôn cô lần hai, sau đó âm thanh thanh trầm khăn của anh vang lên bên tại: “Bởi vì nhớ am muốn em”

 

Tuy rằng không có bỏ qua nửa câu sau, nhưng trong lòng Lam Ngọc Anh bỗng nhiên gợn sóng, rất nhẹ

 

Nhìn yết hầu Hoàng Trường Minh giật lên giật xuống bất thường, dường như bầu không khi cũng trở nên mập mờ.

 

Lam Ngọc Anh khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, nếu như không phải có tiếng xe ba bánh bấm còi đằng sau thì không biết anh có biến thành một con sói lao về phía cô không nữa…

 

Hoàng Trường Minh không chỉ ăn bữa sáng, mà còn ăn tiếp bữa trưa với bữa tối.

 

Sắc trời bên ngoài đã dẫn dẫn đen lại, nhưng mà anh vẫn binh thần ngồi trên ghế uống trà.

 

Lam Ngọc Anh cắn môi hỏi: “Anh không định về à?” “Bà ngoại vừa mới nói trời tối muộn rồi, buồi tôi lại xe rất nguy hiểm, bảo tôi dù thế nào cũng phải ở lại.” Hoàng Trường Minh hơi nhếch máy: “Tôi không thể từ chối ý tốt của bà ngoại được ” Lam Ngọc Anh từ chối trả lời.

 

Căn nhà này không lớn, chỉ có hai gian phòng, cô với bà ngoại mỗi người một gian, chỉ còn lại mỗi phòng khách, mà phòng khách thì trồng hơ không có bàn ghế số pha gì, chỉ có ba cái ghế làm bằng gỗ đào, cho nên buổi tối cô chỉ có thể ngủ với bà ngoài, nhường căn phòng của cô cho Hoàng Trường Minh.

 

Lam Ngọc Anh ôm chăn gối vào phòng, nhìn căn phòng đơn sơ trước mắt, giống như một đứa bé ấp úng nói: “Anh chắc chắn… Tối nay muốn ngủ ở đây?”

 

Mặc dù đã một ngày trôi qua nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực.

 

Người như anh, xuất hiện ở vùng nông thôn như vậy đã đủ để người ta sốc rồi, bây giờ anh còn muốn ở lại đây ngủ? “Ưm. Hoàng Trường Minh nhẹ giọng trả lời.

 

Lam Ngọc Anh thấy anh nói vậy thì yên lặng đi vào trải giường cho anh.

 

Bên phòng bà ngoại có một chiếc giường sưởi ấm, hai người ngủ chung sẽ không chặt.

 

Nhưng mà sau khi tắt đèn đi, Lam Ngọc Anh ngày người một lúc lâu cũng khỏi ngủ được, cô lại không dám trở mình sợ bà ngoại tỉnh giấc, chỉ có thể yên lặng nằm xoay người về phía tường. khi cơ thể có căng cứng đến không còn cảm giác, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.

 

Vừa nhắm mắt lại, màn hình điện thoại di động của cô đột nhiên sáng lên.

 

Lam Ngọc Anh dùng lòng bàn tay che bớt ánh sáng của màn hình đi, trên màn hình hiện ra cha chữ nóng bỏng: “Đã ngủ chưa?”

 

Nhịp tim của Lam Ngọc Anh tăng nhanh.

 

Rõ ràng đó chỉ là một dòng chữ, nhưng lại giống như là giọng nói trầm ổn của anh đang văng vắng bên tai.

 

Lam Ngọc Anh nhẹ ang thở dốc, trên màn hình xuất hiện thêm một câu: “Làm sao vậy?” “Em ra đây đi.”

 

Lam Ngọc Anh siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, thật muốn giả chết mà.

 

Chính là màn hình điện thoại còn chưa tắt quá lâu, sau đó liền sáng lên, giữa màn hình hiện lên hàng chữ đẩy sự uy hiếp: “Hay để tôi vào phòng gọi em ra?” “Tôi lập tức xuống ngay!” Lam Ngọc Anh rất nhanh liền trả lời lại.

 

Nhìn bà ngoại đang say giấc, cô giống như một tên trộm nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi chăn, dép lê còn không dám đi vào, mà chỉ xách chúng lên tay rồi đi ra ngoài.

 

Trong phòng tối đen, Lâm Ngọc Anh chỉ có thể dựa vào thứ ánh sáng yếu ớt trên màn hình điện thoại,

 

Cửa phòng vừa đóng lại, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, bao phủ hoàn toàn lấy cô. Rất dễ dàng để Lam Ngọc Anh có thể phân biệt được từng đường nét cương nghị trên ngũ quan của anh, nhẹ giọng: “A, anh……..

 

Ở phía trên áo sơ mi, không hề cài hết cúc áo, nhìn bộ dạng anh chắc là cũng mới từ trên giường xuống. “Không ngủ được.” Giọng Hoàng Trường Minh sâu kín. “Làm sao vậy?” Lam Ngọc Anh vội hỏi. “Giường không thoải mái.” Hoàng Trường Minh lại nói ra một câu, giọng điệu giống như một đứa trẻ “…” Lam Ngọc Anh im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK