Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2025

Rốt cuộc cũng còn trẻ, Lý Lan Hoa không giữ được bình tĩnh mở miệng trước: “Chú nhỏ, vì sao chú lại đến?”

Trần Văn Sáng nhìn về phía trước, giọng điệu nhàn nhạt: “Bạn học của cháu gọi điện thoại cho chú, nói với chú là cháu gặp nguy hiểm.”

“Sau đó chú đã tới?” Lý Lan Hoa căn môi, nghiêng nửa mặt nhìn anh: “Chú lo lãng cho cháu có đúng không?”

Trần Văn Sáng không hề trả lời, chỉ chuyên tâm lái xe Lý Lan Hoa không hề chớp mắt: “Chính là cháu lo lắng cho cháu, vậy nên khi chú nhận được điện thoại mới lập tức chạy tới Cuối cùng Trần Văn Sáng mới nghiêng mắt nhìn cô một chút, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Cháu là con cháu trong nhà, chú lo cháu gặp nguy hiểm là chuyện rất bình thường”

Câu chữ đều hợp tình hợp lý, không bới ra được bất kỳ lỗ hổng nào.

Không có được đáp án mình muốn, trong lòng Lý Lan Hoa rất đau bưồn.

Đặc biệt là nét mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của anh đối với cô, không tìm được nửa điểm biến hoá, đột nhiên cô cảm thấy lồng ngực nghẹn đến khó thở, một giây đồng hồ cũng không thế chờ thêm được nữa.

“Dừng xe!”

Lý Lan Hoa đột nhiên kêu lên, túm lấy dây an toàn trên người mình: “Cháu muốn xuống xe, không cần chú đưa về nữa, cháu tự mình gọi xe”

Một giây sau, xe Jeep bật đèn xi nhan bên phải, chậm rãi dừng ở ven đường.

Đúng như cô yêu cầu, Trần Văn Sáng ngừng xe lại Đôi mất đen sâu thắm của anh ta, không nhanh không chậm nhìn về phía cô.

Giống như là đang nhìn một đứa bé bốc đồng.

Lý Lan Hoa bị ánh mắt của anh ta nhìn đến trong lòng phát đau, càng không có cách nào tiếp tục chờ đợi. Chờ khi xe dừng hắn, cô liền cởi bỏ dây an toàn, thở phì phò đẩy cửa xuống xe.

Cô còn cố ý đóng cửa xe thật mạnh, gây ra tiếng vang động trời Bước chân của Lý Lan Hoa rất nặng nề dẫm lên mặt đất, vừa quay người liền dọc theo ven đường, thở phì phò mà đi.

Chiếc bóng của cô kéo dài trên mặt đường, tóc đuôi ngựa đung đưa, biểu lộ một cách rõ ràng là chủ nhân của nó lúc này đang cực kỉ khó chịu.

Đi được vài chục bước, mà vẫn không nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, trong lòng cô càng thêm ủy khuất. Lại bởi vì ngại mất mặt nên không có cách nào dừng lại, chỉ có thế cần chặt răng tiếp tục đi lên phía trước.

Xe Jeep dừng ở ven đường như cũ.

Sau khi cô vung cửa mà đi, Trần Văn Sáng không lái xe đi ngay lập tức mà lấy từ trong xe ra một bao thuốc.

Văn biết rắng lúc này mặc dù không tính là quá muộn, nhưng anh cũng phải nhìn thấy cô lên xe taxi mới được.

Chiếc bật lửa được bật lên, màu u tối của ngọn lửa thoát ra.

Trần Văn Sáng rít một hơi, phun ra một làn khói. Lông mày anh nhẹ chau lại một chút. Dù sao cho đến khi cô hết giận, lên taxi, anh ta cũng phải lái xe theo sau, tận mắt thấy cô trở về mới có thể yên tâm.

Lại lần nữa hít thật sâu một hơi, làn khói thuốc lượn lờ.

Trần Văn Sáng nghiêng mắt nhìn về cửa kính bên cạnh. Có thể thấy được mái tóc đuôi ngựa của cô, mà phía trước cách đó không xa ở ngã tư: đường, tựa hồ vây quanh rất đông, còn có thể nghe được tiếng xe cấp cứu.

Hình như là xảy ra tai nạn xe cộ.

Khoảng cách không quá xa nhưng cũng rất đông người vây xung quanh, có vẻ như người giao thức ăn vượt đèn đỏ bị đụng phải, hắn là bị thương không nhẹ. Mặt đất xi măng bên trên đường xuất hiện một diện tích máu rất lớn chảy ra, giống như bông hoa kiều diễm đang nở rộ.

Con ngươi Trần Văn Sáng co rụt lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK