Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 267

 

Hoàng Trường Minh vờ như vô tình cúi xuống, liếc nhìn Lam Ngọc Anh đang co rụt trong vòng tay mình.

 

Mỗi lần xuất hiện một cảnh tượng đáng sợ nào đó, cô lại lập tức nhằm chặt mất, ôm chặt lấy hông anh, hai cánh tay run rẩy nhưng không chịu buông. Đôi mắt anh lóe lên một tia sáng xảo quyệt, khỏe môi bất giác rướn lên.

 

Bộ phim dài hơn một trăm phút, cuối cùng cũng kết thúc.

 

Ảnh đèn trong phòng chiếu dẫn dân sáng lên, trên màn hình chỉ còn lại phần giới thiệu cuối phim nhưng Lam Ngọc Anh vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

 

Cùng với các đôi nam nữ đi ra khỏi phòng chiếu, Lam Ngọc Anh cảm thấy chân mình mềm nhũn hết ra, nhất thời chưa thể trở lại thực tại.

 

Vốn đĩ phim chiếu lúc nửa đêm, vid thể khi bọn họ lấy xe ra cũng đã hơn một giờ sáng.

 

Con đường về nhà càng vắng vẻ không chướng ngại vật, chiếc Land Rover lao vun vút trong đêm. Trong xe không bật radio, ánh sáng lúc sáng lúc tối hắt vào mơ hồ tạo nên một bầu không khí khác biệt.

 

Lam Ngọc Anh nằm chắc dây an toàn, cúi đầu nhìn chăm chăm mắt cá chân suốt cả quá trình.

 

“Lam Ngọc Anh?”

 

Hoàng Trường Minh bất ngờ gọi một tiếng.

 

Cô đột ngột ngẩng lên như bị giật mình, cả người bằng chốc cứng đờ, sau đó đôi đồng tử co rụt lại nhìn về phía anh.

 

Hoàng Trường Minh quan sát biểu cảm rời rạc của cô, từ tốn hỏi: “Em không sao chứ?”

 

“Không sao a!” Lam Ngọc Anh thở hắt ra một đôi.

 

“Tới nhà rồi, xuống xe đi.” Hoàng Trường Minh ra hiệu.

 

Nghe vậy, cô mới nhìn sang bên cạnh thì kinh hoàng phát hiện chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào.

 

Lam Ngọc Anh khẩn trương thảo dây an toàn, cùng anh xuống xe đi vào bên trong tòa nhà.

 

Hành lang im phăng phắc, tiếng bước chân của hai người hòa vào nhau, mỗi bước dường như đều có âm vọng.

 

Hoàng Trường Minh nằm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn sang: “Sao vậy, vẫn đang nghĩ tới bộ phim vừa xem à?”

 

“Ừm…” Lam Ngọc Anh mim môi.

 

“Em sợ sao?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.

 

“Một chút…” Cô thành thật gật đầu.

 

“Vô dụng!” Hoàng Trường Minh tuy chế bại nhưng khỏe môi lại nở một nụ cười đáng ngờ: “Mấy bộ phim kinh dị toàn là giải thôi, giữa chừng còn có diễn viên đóng thể nữa. Khi nữ chính đi lên sân thượng nhìn thấy có ma nữ bay bay, ngay cả dây cáp treo trên lưng diễn viên cũng chưa hậu kỳ chỉnh sửa kỹ càng, kể cả cảnh trên mộ cũng vậy.”

 

Lam Ngọc Anh vốn dĩ đang cố gắng hết sức để quên đi mọi tình tiết. Nghe anh nói xong, dường như chúng lại tự động trở vê trong não bộ.

 

Lòng bàn tay cô lại bắt đầu đổ mồ hôi nhưng cô nghe thấy anh nói tiếp: “Khu nhà này ở Sài Gòn cũng đã xây dựng nhiều năm rồi. Hình như trước kia là đất nhà máy, vì xảy ra hỏa hoạn nên có không ít thương vong. Sau một thời gian bỏ phế, nơi này được xây lại, chưa biết chừng trước kia cũng có ma…”

 

“Hoàng Trường Minh, anh có thể đừng nói nữa không?”

 

Lam Ngọc Anh cần môi, không chịu nổi nữa bèn bực bội ngắt lời anh.

 

Hoàng Trường Minh vui vẻ đáp ứng: “Um.”

 

Đã lên tới tầng thượng, Lam Ngọc Anh lần mò mãi mới rút được chìa khóa ra, động tác văn khóa cũng rất chậm.

 

Còn người hàng xóm mọi lần vẫn quấn lấy cô không buông thì hôm nay lại đút hai tay vào túi, đứng ở đó: “Muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa, về ngủ đi nhé!”

 

“Ừm…” Lam Ngọc Anh kéo cửa ra.

 

“Chúc ngủ ngon.” Hoàng Trường Minh nó rồi quay người đi, Thấy vậy, Lam Ngọc Anh đành lặng lẽ bật đèn đi vào, sau đó đóng cửa lại.

 

Cô vào phòng tắm, dội nước qua loa rồi đi ra, mặc kệ tóc tại còn đang ướt đảm của mình. Khi chuẩn bị lên giường năm thì cửa số đột ngột vang lên tiếng động.

 

Cô chạy qua kiểm tra, hình như chỉ là gió lùa vào.

 

Tuy nhiên, nghĩ tới bộ phim kinh dị ban tối, cộng thêm những lời quỷ quái của Hoàng Trường Minh vang lên bên tại, sống lưng cô bỗng chốc tê rần, thậm chí còn cảm thấy có cơn gió hiểm ác thổi tới. Hơn nữa cô cảm thấy cả căn phòng dường như cũng đang có những bóng ma bay bay.

 

Lam Ngọc Anh rút di động dưới gối ra, soạn một tin nhắn.

 

“Hoàng Trường Minh, anh ngủ rồi ạ?” Sau khi gửi thành công, cô ôm di động đợi rất lâu nhưng mãi không thấy động tĩnh gì.

 

Từng giây từng phút trôi qua, Lam Ngọc Anh càng lúc càng căng thẳng. Cổ sốt ruột gọi điện qua nhưng được thông báo di động đã tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK