Chương 52
Hoàng Trường Minh tít còi mấy lần, thấy cô có vẻ không để ý gì đến mình, giống như lần đầu gặp mặt, anh ta vội nhấn ga rồi phóng qua trước mặt cô.
“Đứng lại!”
Lam Ngọc Anh liếc nhìn đường phía trước và sau, không có dấu hiệu của một chiếc taxi nào.
Cô không thể gọi được chiếc xe nào khác, vì vậy dù không muốn chèo kéo anh ta, nhưng cô vẫn đành đưa tay ra và mở cửa.
Lam Ngọc Anh không cần báo địa chỉ, Hoàng Trường Minh đã từng ở lại nhà cô qua đêm, nên dĩ nhiên anh ta vẫn nhớ rõ đường. Anh †a nhẹ nhàng quay xe ở ngã tư.
Suốt quãng đường im lặng, Lam Ngọc Anh quay mặt về phía cửa kính ô tô, áp trán vào nó. Lúc nấy trong phòng giam, vì cảnh giác với những người xung quanh nên cô đã không thể ngủ được, giờ đây cô nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.
Mặc dù đã ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vẫn chưa biến mất.
Sự việc đêm nay có lẽ là trải nghiệm khó quên nhất trong cuộc đời Lam Ngọc Anh, nó đáng sợ đến mức cô không hề muốn nhớ lại.
Nhưng vẫn còn rất nhiều hình ảnh và ký ức sót lại trong tâm trí cô, và trong tình trạng mơ hồ đó, một cú phanh bất ngờ cố ý khiến trán Lam Ngọc Anh đập vào kính cửa sổ ô tô.
Cơn đau ập đến, cô mở mắt ra, chiếc Land Rover đã dừng lại ở trước khu nhà dân cũ.
Lúc này, Lam Ngọc Anh đã quá mệt mỏi, cô không muốn quan tâm gì khác, chỉ lặng lẽ cởi dây an toàn, nói: “Anh Hoàng, cảm ơn anh đã cho tôi quá giang.”
“Không có gì.” Giọng Hoàng Trường Minh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng Lam Ngọc Anh đẩy hai lần mà cửa xe vẫn không mở được.
Bỗng có một làn khói trắng bay lơ lửng trên đầu, cô liên quay lại nhìn Hoàng Trường Minh.
Với điếu thuốc trên tay, anh ta nhìn tàn lửa đỏ đang cháy rực, hỏi: “Tại sao em lại phải vào đồn cảnh sát?”
Lam Ngọc Anh lặng thinh không nói một lời.
“Thử soi gương xem bộ dạng em bây giờ thế nào!” Vừa nói Hoàng Trường Minh vừa giơ tay kéo tấm chắn sáng trước mặt cô.
“¬ ” Ngọc Anh khế mím môi.
Trong chiếc gương nhỏ được phía trên, mái tóc bù xù của cô được chiếu sáng.
Trông không khác gì một cái ổ gà, không chỉ thế, cô vẫn còn đang mặc bộ đồ của nhân viên phục vụ khi bị đưa ra khỏi khách sạn, với tay áo và viên cổ áo đều nhăn nheo trông rất luộm thuộm.
“Sao cứ im lặng vậy??”
Lam Ngọc Anh nhìn đi chỗ khác, “Không liên quan gì đến anh.”
Cô không muốn nói với anh ta rằng mình bị đưa đến đồn cảnh sát với danh nghĩa “mại dâm.
“Đây là thái độ của em đối với tôi hả?” Hoàng Trường Minh cau mày nói. Lam Ngọc Anh nhìn sang với vẻ khó chịu, nhưng chợt phát hiện sắc mặt anh ta trở nên u ám và có chút kỳ quái.
Thái độ của cô là gì ư?
Chẳng lẽ rơi vào một tình cảnh †ồi tệ như vậy, cô còn có thể nở nụ cười và vui vẻ chào hỏi anh ta?
“Được, em không muốn nói cho tôi biết cũng không sao.” Hoàng Trường Minh nói và hít một hơi thuốc lá, đôi mắt thon dài của anh đưa sang bên nhìn cô. “Nếu đã thiếu tiền như vậy, tại sao cứ phải cố gắng bám trụ ở cái quán rượu nát đó? Chẳng phải còn nhiều việc đơn giản hơn sao? Tại sao…….