Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 763

Sau khi uống hết túi thuốc cuối cùng, hai người ngủ chung một giường với nhau.

Lam Ngọc Anh nhắm mắt cùng lúc với anh, nhưng chỉ có điều là chưa ngủ được bao lâu thì cô đã bắt đầu nằm mơ.

Bởi vì cô chỉ mới trải qua mối quan hệ trong thời gian ngắn, nên đương nhiên trong mơ sẽ không có chuyện tốt đẹp gì, cô mơ thấy mình bước ra từ quán cà phê, sau đó bị bắt đưa lên xe, sau khi trời tối, năm tên lưu manh mang vẻ mặt côn đồ vây quanh cô, trong ánh mắt của chúng tràn đầy vẻ dâm ô, mà ngay cả tiếng cười cũng khiến người khác khiếp sợ.

Bọn họ xoa xoa tay, bắt đầu xé rách quần áo trên người của cô.

“Đừng mà, cầu xin các người.”

Lam Ngọc Anh đột nhiên ngồi bật dậy.

Sống lưng truyền đến từng cảm giác ớn lạnh, cô ngẩng đầu sờ lên, trên trán toát ra một lượng lớn mồ hôi lạnh.

Bất cứ người phụ nữ nào trải qua chuyện như vậy đều sẽ cảm thấy khiếp sợ, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, chưa kể đến việc chuyện đó đã xảy ra chưa quá bốn mươi tám tiếng trước nên quá trình khủng khiếp đó vẫn còn rõ trong đầu cô.

Từ vụ bắt cóc ngày hôm qua cho đến việc Hoàng Trường Minh đột nhiên xuất hiện, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cô đặt hết tinh thần tập trung vào vết thương trên người của anh, không còn sức lực nào để suy nghĩ đến những chuyện khác nữa. Bây giờ sợi dây cũng đã kéo ra, cô không tự chủ được mà nhớ đến những hình ảnh đó.

Lam Ngọc Anh nhằm hai mắt lại, để bản thân lập tức thoát khỏi cảnh tượng trong mơ càng nhanh càng tốt.

Cô quay đầu lại nhìn Hoàng Trường Minh đang nằm ở bên cạnh, dưới ánh trăng sáng tỏ, đôi mắt thâm thúy kia đang nhắm nghiền, anh vẫn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân trên người, cô hơi rũ mắt xuống, dừng lại trên bàn tay to lớn kia.

Các vết thương trên người cũng không nghiêm trọng, sau khi chăm sóc thì sẽ lành dần lại thôi.

Tuy nhiên vết thương trên lòng bàn tay trái lại là một vết dao, cho dù sau này có hồi phục lại, nhưng e rằng đường vân sẽ không còn rõ ràng nữa.

Lam Ngọc Anh nhớ lại cảnh tượng khi đó, rõ ràng khi đó anh bị bao vây tử phía như vậy, thậm chí ngay cả đứng cũng không vững, nhưng khi đứng giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh vẫn có thể bắt được con dao kia, ánh sáng trong nhà kho vô cùng mờ mịt, dáng người của anh cao như núi thái sơn sừng sững, trầm ổn và bình tĩnh.

Sống mũi chợt dâng lên một cảm giác chua xót, cô cúi đầu xuống dưới, hôn nhẹ lên miếng băng gạc trong lòng bàn tay của anh.

Đột nhiên, trên đỉnh đầu của cô truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Trên lòng bàn tay có miệng vết thương, hôn rất ngứa, có thể hôn bằng đầu lưỡi được không?”

Lam Ngọc Anh chợt sửng sốt, cô ngẩng đầu thì thấy Hoàng Trường Minh đã mở mắt ra từ lúc nào không hay, lúc này anh đang ung dung nhìn cô.

Nếu là bình thường, khi bị anh trêu ghẹo như vậy thì nhất định cô sẽ thẹn thùng và không thèm quan tâm đến anh.

Nhưng lúc này cô lại không hề cảm thấy như vậy, thay vào đó cô lại làm theo lời anh nói, nương theo ánh trăng tìm kiếm đôi môi mỏng của anh rồi hôn thật sâu, học theo cách mà anh vẫn thường làm, cạy mở hàm răng của anh từng chút một.

Hoàng Trường Minh đâu thể bị động ở chỗ nào được chứ, rất nhanh sau đó anh đã ôm đầu của cô, hóa thành chủ động.

Nhưng trong nụ hôn sâu như vậy, anh lại dần dần nếm được vị mặn chát của nước mắt.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh tạm thời rời đi, anh đưa tay chạm lên gương mặt của cô, quả nhiên bàn tay anh cảm nhận được sự ẩm ướt: “Ngọc Anh, chẳng phải chúng ta đã nói rằng không được khóc rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK