Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 965

Nghe được tiếng động cơ của ô tô, Lam Ngọc Anh lập tức cầm tập tài liệu đi ra ngoài.

Chiếc Land Rover màu trắng dừng trong sân, chiếc Bentley màu đen dừng trước cống, sáng nay anh không tự mình lái xe đi, lúc này Văn Nam đang ngồi ở ghế phó lái bước xuống, mở cửa sau ra cho anh, báo cáo một cách đây đủ cho anh.

Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn đứng một bên, không quấy rầy bọn họ.

Cầm lấy tài liệu trong tay cô, lập tức mở lời hỏi: “Có còn chuyện gì nữa không?”

“Văn còn một chuyện nữa!” Phan Duy lập tức nói, vơ thức liếc sang cô một cái: “Tổng giám đốc Hoàng, thứ bảy tuần sau là sinh nhật của anh, lần này vẫn tổ chức tiệc giống năm trước sao?”

Sinh nhật Bàn tay đang buông thông của Lam Ngọc Anh không nhịn nối mà nắm lại.

Trong lòng tính nhấm một chút ngày tháng, hình như thực sự là sắp đến sinh nhật của anh rồi.

Thực ra mà nói, cô cũng chỉ đón sinh nhật với anh đúng một lần vào bốn năm trước, chính xác mà nói, chỉ nói câu chúc mừng sinh nhật và mua một món quà, lúc đó, bọn họ còn đang thực hiện hợp đồng, nhưng chiếc dao cạo râu đó anh vẫn giữ đến tận bây giờ, chỉ sợ đã trải qua bốn năm, cô cũng không, nhớ được sinh nhật của anh.

Hoàng Trường Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Năm nay không làm nữa”

“Vâng!” Phan Duy cung kính trả lời Lập tức cần tập tài liệu, sau khi cúi đầu chào hai người bọn họ liền ngồi vào trong xe.

“Thụ lại ánh mắt, Lam Ngọc Anh bị anh nắm tay đi trong sân, đi được một nửa, nghe thấy tiếng nói trầm ấm của anh hỏi bên tai: “Vừa nãy lời của Phan Duy nói, em nghe được rồi à?”

Lông mi của cô khẽ rung hai cái, cố ý hỏi: ‘Ách… câu nào?”

“Anh ta tổng cộng nói chỉ có vài câu thôi!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

“Tận vài câu à.” Lam Ngọc Anh bày ra một bộ mặt ngơ ngác.

Nhìn thấy sắc mặt của anh ngày càng xấu đi, không giả vờ ngơ ngác nữa, vội nói: “Anh muốn nhắc đến, anh ấy nói muốn tố chức tiệc sao?”

“Ừ Hoàng Trường Minh nhướng mày một cái, nhân tiện dứt khoát nhấn mạnh nói ra: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của anh”

“Em biết rồi…” Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ.

Hoàng Trường Minh thỏa mãn mà gật đầu, đến gần trước biệt thự, không quên dặn dò thêm một câu: “Nhớ phải chuẩn bị quà cho anh đấy”

Lam Ngọc Anh nhìn thấy bờ vai rộng của anh, đã bắt đầu cảm thấy nghỉ ngờ, chắc chản là mượn có lấy tài liệu cho Phan Duy, gần như giống hệt bốn năm trước, đều là mượn người khác để nói với cô sinh nhật của mình, chỉ sợ cô quên mất sinh nhật của mình.

Cô không nhịn được mà lắc đầu mim cười Người đàn ông này, sao lại không thay đối chút nào cơ chứ!

Lúc ánh chiều tà bao trùm cả bầu trời, chiếc Land Rover màu trắng đi vào nhà cũ của nhà họ Lê.

Lam Ngọc Anh mở đai an toàn xuống xe, Hoàng Trường Minh ở bên cạnh cũng đã ôm lấy con trai đang ngồi trong ghế an toàn ở phía sau, sau khi đặt trên mặt đất, Bánh Bao Nhỏ liền tự động đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào trong tay cô.

Làm theo như lời của ông nói, qua đây nhất định phải đưa câu bé theo.

Nhưng mà không đơn giản là nguyên nhân như vậy, lần này ông cụ Lê nói nhất định phải đi với anh.

Sau khi bọn họ bước vào trong biệt thự, hai cha con Lê Hoài Lâm vừa ngồi lên sô pha, ông cụ Lê nhanh chóng chân trước chân sau chống gậy ba-tong bước từ trên lầu xuống.

Lúc Lam Ngọc Anh đang chuẩn bị đứng lên, Lê Tuyết Trinh lại nhanh hơn một bước, đã nhanh chóng bước đến, lộ ra hai má lúm đông tiền ngọt ngào mà đìu ông cụ đi vào phong khách, luôn miệng nhắc nhở cẩn thận.

Cô tất nhiên sẽ không tranh giành việc này, chỉ ngồi tại chỗ với Bánh Bao.

Nhỏ, cùng nhau chào hỏi mọi người ‘Sau khi chào hỏi xong, ông cụ Lê đảo mắt, không nhịn được mà hỏi: “Hồng Mai không đến hả?”

Lê Hoài Lâm cau mày, nét mặt có chút xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK