Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208

 

Lam Ngọc Anhcó chủ ý tới, cả cái dù anh đều nghiêng về phía bên này nhiều hơn, bà vai bên phải đã ướt rồi, nhưng anh lại hồn nhiên như chưa nhận ra.

 

Bước chân của cô không thể không nhanh hơn chut it.

 

Cuối cùng cũng đã tới cửa ra vào, nhưng lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào cửa lớn đã khóa, và ánh sáng đèn đã tắt khi họ vừa mới bước tới trước cửa ra vào.

 

Lam Ngọc Anhcuống quít nhìn về phía Hoàng Trường Minh, người sau hướng về phía cô thỏ tay: “Điện thoại di động của tôi hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại đi!”

 

Cô cúi đầu vội vàng móc điện thoại di động ra đưa cho anh, kết quả sau khi nhận lấy lông mày cũng anh bắt đầu nhăn lên: “Cũng hết pin rồi.”

 

Không phải chứ

 

Lam Ngọc Anhnhìn cửa lớn bị khóa lại, mắt nhìn bốn phía trái phải, đều là bức tường rất cao, hoàn toàn không có cách nào để vượt qua.

 

Bọn họ bị nhốt ở chỗ này rồi…

 

“Làm sao bây giờ?” Cô gấp giọng hỏi.

 

Hoàng Trường Minhcũng giống cô, nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó trầm ngâm máy giây, chỉ hưởng nhà gỗ nhỏ cách đó không xa được xây dựng để cung cấp nơi nghỉ ngơi tạm thời: “Không có cách, chỉ có thể ở đó qua đêm thôi, chờ buổi sáng ngày mai nhân viên làm việc tới mở cửa “Cái gì?” Lam Ngọc Anhtrừng to mắt.

 

Ảnh mắt Hoàng Trường Minhthản nhiên liếc tới: “Chẳng lẽ em có thể mọc cánh bay ra ngoài “

 

“..” Lam Ngọc Anh im lặng, cô không thể

 

Lúc người càng bị xui xẻo đủ đường thì chuyện không may sẽ tới liên tiếp.

 

Hai người vừa mới chạy tới nhà gỗ nhỏ thì chiếc dù che mưa vốn dĩ yếu ớt vang lên một tiếng “rặc rặc” đã bị gió thổi đứt gãy.

 

Hoàng Trường Minh liền lập tức cởi áo khoác ấu phục trên người, sau đó giơ lên che trên đầu, hướng về phía cô khẽ nâng cằm ra hiệu.

 

Tới đây.

 

“O…”

 

Những lúc thế này không thể cử ngượng ngùng được, Lam Ngọc Anhnghe lời đi qua.

 

Quan trọng là tư thế này như là bị anh ôm vào trong lòng, cũng may trời mưa nên nhìn không thấy gương mặt cô đã thành màu đỏ, vừa mới đứng lại đã nghe thấy anh nói bên tại rằng: “ôm nọ của tôi Lam Ngọc Anhim lặng nuốt nước miếng, đánh phải nghe theo lần nữa.

 

Sau khi bàn tay nhỏ bé của cô ôm eo anh, Hoàng Trường Minhmới dẫn theo cô chạy nhanh về phía nhà gỗ nhỏ. Chỉ là tuy họ nhìn thấy rất gần, nhưng trên thực tế cũng rất xa, sau khi bọn họ bước vào rồi, thì dù có áo khoác che mưa thì cũng đều đã ướt sũng rồi.

 

Trên thái dương Hoàng Trường Minhcó giọt mưa thuận theo đường cong cường tráng bên mặt rơi xuống, gợi cảm đến chỉ mạng.

 

Trong lúc nhất thời, Lam Ngọc Anhnhìn không dời mắt.

 

Lúc đang thất thần, tiếng nói trầm tĩnh của anh chợt vang lên: “Nếu như em cứ tiếp tục nhìn tôi thì tôi sẽ không nhìn được mà hôn em đấy.”

 

Lam Ngọc Anhtrong đầu “Ong” một tiếng, hoảng loạn hoa cả mắt.

 

Căn nhà gỗ nhìn bên ngoài rất nhỏ, nhưng không gian bên trong rất rộng, bên trong thì không có món đồ dư thừa nào, tối đen như mực.

 

Hoàng Trường Minhcởi áo khoác ra, rất nhiều giọt nước mưa rơi xuống, anh tùy tiện kiếm đại một chỗ nào đó treo áo khoác lên.

 

“Tôi đi ra ngoài một lát.”

 

Vứt một nói xong, anh liền đi ra khỏi cửa.

 

Lam Ngọc Anh đành kiếm một chỗ nào đó ngồi xuống, trước đây khi lên đại học, cũng đã từng có kinh nghiệm đi ra ngoại ô cắm trại, nhưng tuyệt đối so với hiện giờ tốt hơn nhiều, tình hình bây giờ cô cảm thấy giống đi tránh nạn hơn……..

 

Hoàng Trường Minh đihơi lâu, từ từ, cô có chút ngồi không yên nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK