Chương 257
Lam Ngọc Anh chậm chạm, và niềm vui trong lòng cô như muốn bùng nổ.
Hít một hơi, cô cố ý chỉ ra: “Vậy mà vừa rồi anh còn không biết xấu hổ cười nhạo tôi!”
“Im miệng!” Hoàng Trường Minh thở “Ồ.” Lam Ngọc Anhco vai lại. dài.
Chỉ thấy ánh mắt của anh chợt lóe, không khỏi lẩm bẩm nói: “Vui lắm à!”
Nhìn thấy khỏe môi anh giật giật, Lam Ngọc Anh vội vàng cúi đầu ăn cơm trong chén.
Sau bữa tối, cô thu dọn bát đĩa đi vào bếp, vừa vặn vòi nước, Hoàng Trường Minh bước vào, nói điện thoại di động của cô đang đổ chuông.
Lam Ngọc Anh nói “Ồ”, lau tay, bước nhanh ra phòng khách lấy điện thoại di động, bà ngoại gọi cho cô, sau khi trở về thành phố thì quên mất, phải bảo an toàn cho bà, nói chuyện điện thoại với bà một hồi lâu mới cúp máy.
Khi cô quay lại phòng bếp, Hoàng Trường Minh vẫn ở bên trong.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo lên và lộ ra hai cánh tay rắn chắc.
Bát đĩa, đũa trong bồn rửa đã được dọn sạch sẽ, xếp ngay ngắn theo một hàng lối.
Lam Ngọc Anhnhìn nó và ngạc nhiên hỏi: “Hả… Anh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi à?”
“Ừ.” Hoàng Trường Minh bình tĩnh đáp.
Lam Ngọc Anhnuốt nước bọt, còn chưa tin được thì đột nhiên thấy anh sải bước nhanh như gió, nhanh chóng củi người, vác cô lên vai rồi đi về phòng ngủ.
Lúc bắt đầu Lam Ngọc Anh, còn đang chìm đắm trong suy nghĩ kinh ngạc đường đường là chủ tịch tập đoàn lại đi rửa chén Nhanh như một cơn gió thổi qua, liền ngã ngay xuống giường. Có nuốt nuốt nước miếng, hốt hoảng không tự chủ mà đẩy thân thể rắn chắc đang đè lên người cô, “Hoàng Trường Minh, đợi một lát…
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, nụ hôn của anh đã tiến đến
So với lúc nãy còn cường điệu hơn nhiều, dũng mãnh như thú hoang, lại phá chút dịu dàng như gió xuân.
Chiếc áo len dệt kim bị kéo xuống, mát lạnh một vùng da.
“Đợi chút!”
Khi cảm giác được dây kéo của quần bỏ bị kéo xuống, Lam Ngọc Anh vội vàng ngăn lại.
Trong tầm nhìn, là bộ ngực rắn chắc và đầy sức quyến rũ của anh, nhìn lên trên, là đôi mắt tĩnh lặng sâu thẩm ánh lên một tia nhiệt huyết nóng bỏng, sự nóng bỏng đó là tại vì sao, cô cũng rõ hơn ai hết.
Cô đưa tay chân lại, hiểu rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Hoàng Trường Minh, anh đang làm gì thế “Em nói xem?” Hoàng Trường Minhkéo mở cổ áo.
Những cái nút trên áo sơ mi được cởi ra, bộ ngực của anh không hoàn toàn xuất hiện trong mắt cô “Hoàng Trường Minh, em không muốn…… Lam Ngọc Anhđưa ánh mắt dời đi, vẫn cứ đẩy ra từ chối.
“Em không muốn?” Hoàng Trường Minhnhíu mày.
“Chí ít là hiện giờ không muốn…… Lam Ngọc Anhbĩu môi, bị anh dùng tay nắm lấy cầm dưới của cô, chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ấy, nói ra suy nghĩ của bản thân mình, “Hoàng Trường Minh, hôm nay em chỉ mới đồng ý hẹn hò cùng anh, không muốn ngay lập tức đã phát sinh quan hệ giường chiếu.
“Lam Ngọc Anh, em đang trêu đùa anh có đúng không?”
“Em không có.
Hoàng Trường Minh xém chút là tức lên đến não, tức nghẹn ở cổ họng không nuốt xuống được, “Em không cảm thấy là đối với chúng ta mà nói rất là dư thừa sao? Dù sao cái gì cần làm cũng đã làm qua rồi, với lại bây giờ chúng ta đã hẹn hò rồi, làm chuyện gì cũng rất bình thường, em lại muốn anh làm hòa thượng sao?”
Thịt đã đưa đến miệng rồi, cho ngửi không cho ăn?
Logic kỳ quặc này ở đầu ra
Hoàng Trường Minhrất muốn mở bổ não cô ra xem, xem thử coi bên trong là đang đựng thứ gì.
“Em đâu có nói là anh cứ mãi là….
Lam Ngọc Anhcắn môi, nhịn không được phản bác lại lời anh ấy nói, nhìn trên trán anh ấy đã nổi lên những đường gân xanh, nhưng vẫn mạo hiểm nói ra, “Hơn nữa, anh làm ít đi một lần cũng có chết đâu nè!”
Hoàng Trường Minh bị lời nói này của cô làm cho nghẹn lại, trong giây lát không tìm ra được lời nào để nói lại…Chẳng lẽ anh là t*ng trùng chuyển thế?” Lam Ngọc Anh không sợ chết mà tiếp tục nói.
“Lam Ngọc Anh” Hoàng Trường Minh hoàn toàn nổi giận rồi.
“Dù sao cũng không muốn!” Lam Ngọc Anh hất cảm ra khỏi tay của anh, quật cường mà quay mặt đi, “Còn không thì đừng có hẹn hò nữa hứ……..
Hoàng Trường Minh chống tay hai bên đầu của cô, uất hận nhìn chăm chăm cô.
Cuối cùng, giữa không gian im lặng này, anh dường như đấu tranh thất bại lật người ngồi lên bên cạnh giường.