Chương 416
Chiếc xe Land Rover màu trắng đã dừng lại bên đường, cô tháo dây an toàn ra, không dám chọc con hổ dữ kế bên nữa, quan sát sắc mặt của anh cẩn thận nói: “Hoàng Trường Minh, anh lái xe chậm thôi, em đi làm nha!”
Nói rồi, đang tính mở cửa xe.
“Quay lại!”
Lam Ngọc Anh khựng lại, ngoan ngoãn quay người lại.
Trong lòng cũng đoán ra được là chuyện gì, khi anh đưa tay qua, cũng phối hợp nhắm mắt đưa môi qua.
Một nụ hôn cuối cùng cũng đã kết thúc, Hoàng Trường Minh buông cô ra, trong ánh mắt đã thoải mái hơn: “Đi đi!”
“Ồ…” Lam Ngọc Anh gật gật đầu.
Hai chân đặt dưới đất, cô đeo chiếc túi chéo trên người đi vào bên trong, không cần quay đầu, cũng biết chiếc xe màu trắng Land Rover vẫn đang dừng ở bên đường chưa đi, bên trong xe đôi mắt liễm tĩnh trầm lặng vẫn luôn dõi theo cô.
Cho đến khi cô đi vào bên trong tòa nhà kiếng bên trong, cô mới dám đưa lên sờ môi mình.
Hu hu…
Đầu lưỡi đau quá!
Trời chập tối, sắp xuống ca, Lam Ngọc Anh gọi điện cho Hoàng Trường Minh.
Bên đó hình như vẫn còn đang rất là bận, âm thanh lật xem tài liệu vang bên trong điện thoại, cô mở miệng nói: “Hoàng Trường Minh, đợi lát nữa anh không cần đến đón em đâu, tối này chắc là anh phải một mình ăn cơm rồi.”
“Làm sao vậy?” Âm thanh bên đó dừng lại.
“Lúc nãy ba em vừa gọi điện cho em.” Lam Ngọc Anh bĩu môi. “Ba của em?” Hoàng Trường Minh nghi ngờ.
“Ừm.” Lam Ngọc Anh giải thích: “Ông ấy nói tối nay em về nhà họ Lam một chuyến.”
Hoàng Trường Minh nghe xong, hỏi cô: “Có cần anh đi cùng em không?” “Không cần đâu… Lam Ngọc Anh từ chối.
Lam Khải Dương trong điện thoại không nói rõ là kêu cô về để làm gì, có cả Lam Ngọc Thiên ở đó, nếu như Hoàng Trường Minh cùng cô đi về, đối phương chắc là đố ky đến chết đó, cô không muốn phải rước thêm phiền phức đâu.
Hoàng Trường Minh cũng không làm khó cô: “Vậy xong chuyện rồi, anh đến đón em.”
“Được.” Lam Ngọc Anh thấy ấm lòng.
Sau khi tan làm, cô đi một chuyến xe buýt là đến khu Phú Nhuận, men theo con đường riêng bên trong đi bộ tầm mười phút, thì có thể thấy được biệt thự biệt lập của nhà họ Lam, nhưng từ lúc thấy được biệt thự của nhà họ Hoàng trông như thế nào, cô đã không còn cảm thấy nơi này là một căn biệt thự xa hoa nữa.
Lam Ngọc Anh vừa vào đến cửa, nhận dép từ người giúp việc rôi mang vào thì thấy có một bóng người đi ra từ phòng khách.
“Lâm Ngọc Anh, sao chị lại đến đây!”
Lâm Ngọc Thiên đang đắp mặt nạ, khi thấy cô liên không vui mừng kéo mặt nạ giấy xuống.
Lam Khải Dương đi xuống lầu nói: “Là ba kêu nó đến.”
“Ha, hóa ra là như vậy!” Mặt Lam Ngọc Thiên tươi cười vui vẻ, biểu cảm mặt đổi nhanh như lật sách: “Chả trách, tôi còn thấy hơi kinh ngạc, chị rất ít khi về nhà, bây giờ có thể thấy chị về, tôi rất vui!”
“Ngọc Thiên, con vẫn luôn hiểu chuyện như vậy!” Lam Khải Dương ôn nhu nói.
Lam Ngọc Thiên khôn khéo đi tới, vẻ mặt tươi cười: “Chị, chị đừng đứng ở cửa, mau vào đi!”
Bên trong phòng bếp, Lại Diệp cũng mang máng nghe được tiếng gọi, bà ta ngó ra thì thấy cô, mặt mày biến sắc nhưng e dè Lam Khải Dương nên chẳng dám làm gì khác ngoài việc phải mỉm cười thân thiện nhưng không nói gì, dáng vẻ như người mẹ hiền, vợ tốt.
“Chuẩn bị xong đồ ăn chưa?” Lam Khải Dương hỏi bà ta.
“Xong hết rồi, có thể dọn ăn luôn.” Lại Diệp gật đầu vào bếp.
Lam Ngọc Anh đã sớm quen cái cảnh hai mẹ con bà ta đúng trước mặt Lam Khải Dương diễn như ảnh hậu, cô cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ cau mày hỏi: “Ba, ba tìm con có chuyện gì?”
“Không vội, dọn cơm rồi vừa ăn vừa nói chuyện!” Lam Khải Dương nói.