Chương 109
Hoàng Trường Minh nghiêm nghị mà thâm trầm liếc mắt một cái,ánh mắt lóe lên tia sáng, anh khẽ nói: “Rất nhanh thôi sẽ lại có khí lưu đó. thật sao?” Trong giọng nói của Lam Ngọc Anh không giấu nổi sự khẩn trương.
Và rồi tay của cô cũng như lúc nãy, nằm chặt lấy tay anh.
Khác lúc nãy là, lần này cô cứ chần chừ không buông tay.
Hoàng Trường Minh cầm lấy ly nước, khỏe mắt lóe lên tia sáng nhìn đến chỗ canh tay đang bị bàn tay nhỏ xinh nắm chặt lấy, lúc uống nước khỏe môi nhếch lên một cười không dễ gì phát hiện
Hơn mười tiếng đồng hồ sau,máy bay đã đến nơi.
Lam Ngọc Anh đi theo Hoàng Trường Minh ra tới sảnh lớn của sân bay, xe đã được sắp xếp sẵn rồi, bọn họ ngồi lên xe trước đợi Phan Duy lấy hành lỵ ra.
Lúc này đã là nửa đêm, bắt mắt nhất vẫn là những ánh đèn đỏ ở sân bay.
Lúc nãy ngồi trên máy bay vì toàn bộ tâm tư đều căng thẳngnên không có quan sát kỹ đây rốt cuộc là nơi nào.
Bảy giờ mới bắt đầu nhìn trái nhìn phải, tên thành phố xuất hiện trong mắt cô, Lam Ngọc Anh mới biết bọn họ đã đến trung tâm của nước mỹ thành phố New York..
Thành phố phát triển lớn nhất của thế giới, là nơi có trung tâm kinh tế hàng đầu của thế giới. Và còn…..
Anh ấy cũng ở đây.
Ngón tay không tự chủ được nhấc lên, ánh mắt dần dần xuất thần, kế bên có một hơi thở hừng hực đến gần, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nửa người trên của Hoàng Trường Minh nghiêng về phía cô, tưa như bị bao phủ toàn bộ.
Lam Ngọc Anh lắc đầu, “Không có gì.
Ánh mắt sắc bén của anh vẫn nhìn thẳng như cũ.
Lam Ngọc Anh bị nhìn chăm chăm đến nổi da gà, mỗi lần như vậy, đều giống như tất cả tâm tình có thể bị người ta nhìn ra được, CÔ đành phải lên tiếng nói lại lần nữa, phối hợp với tay xoa xoa vai cổ, “Ngồi hơi lâu nên có chút mệt mỏi…” “Đợi chút nữa còn mệt hơn.” Hoàng Trường Minh phun ra một câu. “Vì sao?” Lam Ngọc Anh chớp måt.
Hoàng Trường Minh không nói, nhưng ánh mắt rất mờ ám.
Lam Ngọc Anh hiểu ra thì lập tức đỏ mặt, hối hận vì mình đã hỏi vì sao.
Trong tầm mắt, Phan Duy đã kéo va li đến, đang vòng qua xe mở cốp xe, trái tim cô đập rộn ràng, bỗng nhiên rất muốn ngồi ở trên máy bay thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
Tới khách sạn đã đặt trước, Phan Duy đưa bọn họ đến cửa phòng.
Nhìn hai người bọn họ, lễ tân đã sắp xếp cho hai người một căn phòng cho vợ chồng, trên chiếc giường lớn màu trắng còn được trải đầy cánh hoa hồng.
Màu đỏ kia quá nóng bỏng, Lam Ngọc Anh giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Phần eo bị xiết lấy, Hoàng Trường Minh dựa sát vào, “Cùng tắm chứ?” “Đừng!” Lam Ngọc Anh hoảng hốt không ngừng đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, ” Anh tắm trước đi
Hoàng Trường Minh không tiếp tục trêu chọc cô, đi vào phòng tắm.
Lam Ngọc Anh đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh đèn phản chiếu lên phía trên bóng dáng cô, sau lưng là chiếc giường lớn trải cánh hoa hồng màu đỏ, tiếng nước ào ào truyền đến, cô gần như suýt chút nữa thì hiểu nhầm bọn họ là người yêu tới hưởng tuần trăng mật.
Đến phiên cô đi vào tắm, vừa mới xối nước chưa bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. “Còn bao lâu nữa?”
Lam Ngọc Anh cắn môi, “Sắp…
Nếu có thể, thật ra cô còn muốn tắm lâu hơn một lát nữa.
Lặn lội đường xa thật sự rất mệt mỏi, thật sự có chút cảm giác ăn không tiêu và cả vận động tiêu hao thể lực.
Bên ngoài phòng tắm đã không còn tiếng động, Lam Ngọc Anh cho rằng anh đã đi rồi, khi đang xoa sữa tắm lên người, cửa kêu “Tách” một tiếng rồi bị đẩy ra.
Thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh trực tiếp bước vào.
Mái tóc ngắn còn chưa kịp khô đã lại ướt lần nữa, từng dúm từng dúm rũ ở trên trán, làm khuôn mặt anh càng thêm mạnh mẽ bá đạo. “Anh……
Lam Ngọc Anh bị anh đè ở trên tường.
Cả người cô đều cứng lại, tiếng nói vừa phát ra lập tức im bặt ở trong không khí nóng bỏng của phòng tắm.………