Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99

Trần Phong Sinh mắt nhìn đồng hồ, sau đó nói với bọn cô: “Trong bệnh viện không giống trong câu lạc bộ, tôi phải chịu trách nhiệm với chiếc áo khoác trắng này, không trò chuyện với mọi người nữa, tôi phải trở về làm công tác chuẩn bị, buổi tối bảy giờ còn có một ca được sắp xếp giải phẫu!” “Bác sĩ Trần, cám ơn!” Lam

Ngọc Anh biết ơn từ tận đáy lòng.

Trần Phong Sinh khoát tay nói không cần, quay người rời đi, áo khoác trắng được anh khoác trên người bay theo gió.

Ánh mắt Lam Ngọc Anh không thể không nhìn theo.

Hiện giờ cô còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, cậu Trần chơi bời trăng hoa trong câu lạc bộ, vậy mà lắc mình một cái đã thành bác sĩ Trần, và lúc này còn được y tá đi ngang qua gật đầu, oai phong thế này đâu còn vẻ nào là lưu luyến bụi hoa?

Nhìn người thật sự không nên nhìn vẻ ngoài…

Bồng nhiên bên tại chợt vang lên một giọng nam âm trầm: “Em thử tiếp tục liếc mắt nhìn thử xem?”

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng Trường Minh chẳng biết lúc nào đã đứng trước người mình, trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng giống như có thêm ngọn lửa mờ nhạt.

Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, mắt lại hướng về phía Trần Phong Sinh nhìn lần nữa. “Còn dám nhìn?”

Lần này Lam Ngọc Anh đã ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.

Trần Phong Sinh là bạn anh mà, tên đàn ông này đáng lý ra phải không nên bá đạo như vậy mới đúng chứ

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đến tận sau khi chút tối tăm phiền muộn giữa lông mày của anh biến mất, Lam Ngọc Anh mới dám mở miệng: “Anh Hoàng, tôi biết rằng nhờ có anh nên bác sĩ Trần mới có thể chịu hạ mình phẫu thuật cho bà ngoại của tôi, tôi thật lòng rất cảm ơn anh.” “Tôi nói rồi, chỉ cần hầu hạ tôi vui vẻ, thì tôi cũng sẽ thỏa mãn em Trong mắt Hoàng Trường Minh hiện lên tia trêu ghẹo. “Oh… Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống.

Nếu nói như vậy, cô hầu hạ anh đã được xem là thoả mãn, vì vậy đây coi như là phần thưởng ngoài định mức?

Dường như nghĩ như vậy có thể cân bằng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là trong lòng lại không hiểu sao có chút buồn bã.

Giống như là lúc vừa mới đây, Trần Phong Sinh thuận miệng nói anh là ông chủ của cô.

Lam Ngọc Anh lén thở gấp hai cái, phát hiện đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng của anh nhìn chăm chăm vào mình không chớp mắt, sau đó híp lại, bỗng nhiên lập tức mở miệng hỏi một câu: “Vụ bạn trai là xảy ra chuyện gì?” “Hả!” Lam Ngọc Anh lúng túng, không né tránh: “Có phải khiến cho anh không thoải mái rồi hay không…

Nhưng trái lại Hoàng Trường Minh không trả lời, mà là mặt mày dần dần chim xuống.

Theo đó, trong đôi mắt cũng dẫn nhuốm một loại thâm ý mà dù có nhìn kỹ cũng khó nhận ra, giọng điệu rất chậm: “Lam Ngọc Anh, em mới theo tôi chưa được bao lâu, mà bây giờ bắt đầu nghĩ đến muốn danh phận rồi hả?” “Tôi không có!”

Lam Ngọc Anh hoảng sợ phủ nhận.

Anh lại xem cô trở thành cái loại phụ nữ có tâm cơ.

Căn răng, cuối cùng cũng đề xuống được sự khó chịu dâng lên từ đáy lòng.

Lam Ngọc Anh nhìn thắng đôi mặt màu đen của anh, ánh mắt cô trong trẻo, gần như là nói từng chữ từng câu: “Chỉ là bởi vì toàn bộ tiền thuốc men và phí giải phẫu đã được đóng, anh còn cho bà ngoại của tôi chuyển đến phòng bệnh cao cấp, bà lo lắng tôi học xấu, vì vậy tôi mới nói dối mà bảo rằng anh là bạn trai của tôi… Anh Hoàng, tôi vẫn luôn tự biết rõ, cũng hiểu rõ thân phận của mình, sẽ không mơ mộng hão huyền chuyện gì!” “Anh yên tâm, dù đầu tôi có bị ngấm nước cũng sẽ không thích anh!”

Dường như để thể hiện tấm lòng của mình, Lam Ngọc Anh còn bổ sung thêm một câu cam đoan.

Cơ hàm đang căn chặt của Hoàng Trường Minhdần dần căng ra còn có chiều hướng sắp nổ tung.

Lúc ban đầu anh thật sự đã nghĩ lầm cô thành những phụ nữ có tâm cơ kia, vì vậy trong lòng mới có tức giận, nhưng bây giờ cô vừa bình tĩnh vừa kiên định nói mình không có, cơn giận của anh không giảm bớt trái lại còn càng tăng thêm.

Nhất là câu cam đoạn cuối cùng của cô!

Lam Ngọc Anh thấy nét mặt của anh rất đen, vẫn là vẻ vô cùng không vui.

Vì để cho anh loại bỏ loại suy nghĩ có khả năng này, đành phải kiên trì mở miệng lần nữa: “Với lại là… “Nói!” Hoàng Trường Minh nặng në. “Lời bà ngoại của tôi khen anh cũng đừng cho là thật… “Vì cái gì! “Bà đã tuổi lớn nên ánh mắt không tốt, Lương Triều Vĩ và Lưu Thanh Vân bà cũng không phân biệt rõ được, vì vậy..

Hoàng Trường Minh giống như bị chọc tức: ”

Lam Ngọc Anh há to miệng, còn định nói gì đó thì anh đã phẩy tay áo bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK