Chương 266
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Trương Tiểu Du vẫn còn đứng đó cười tít måt.
Cô bất giác xoa xoa cánh tay, sao nụ cười ấy cứ dâm đãng thế nào ấy nhỉ…
Ra khỏi cửa tòa nhà, chiếc Land Rover màu trắng đã dừng ở đó. Cánh cửa ghế lái phụ được mở từ trong ra, Lam Ngọc Anh rảo bước, cúi người chui vào trong.
Hoàng Trường Minh đang hút thuốc, thấy cô đã thất xong dây an toàn thì anh thẳng thừng dập tắt điếu thuốc còn nguyên một nửa.
Lúc khởi động xe, Lam Ngọc Anh bất giác quay sang nhìn anh một cái.
Cô hơi bất ngờ, vì trên khuôn mặt anh không hề có sự mỏi mệt của một người phải tăng ca quá lâu. Đôi mắt anh rất sáng, ngược lại… còn có chút phấn khích?
Giờ này không còn tắc đường nữa, đèn đường nối thành một dãy rất dài.
Lúc dừng đèn đỏ, Lam Ngọc Anh tò mò hỏi: “Phim gì thế?”
“Tới đó sẽ biết.” Hoàng Trường Minh khẽ cười.
Lam Ngọc Anh gật đầu rồi lại hỏi: “À, vé đã đặt sản rồi sao?”
“Ừm.” Hoàng Trường Minh đáp. Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa. Cô không nói gì, kỳ thực là hơi buồn ngủ, không muốn xem lắm.
Vẫn là rạp chiếu bên bờ sông như hôm qua. Ô tô được đánh xuống hầm gửi xe, hai người họ đi lên bằng thang máy. Có thể vì không phải cuối tuần, cộng thêm việc ca chiếu quá muộn nên chẳng mấy người xem.
Hoàng Trường Minh bước những bước lớn về phía quầy lấy vé tự động. Khi quay trở lại, anh lại đút vé vào trong túi quần.
Cửa vào đã có nhân viên nhắc nhở soát vẻ rồi, Lam Ngọc Anh được anh nằm tay đi qua xếp hàng.
Lúc soát vé, Hoàng Trường Minh cũng tự đưa về qua. Cuống vé được xé ra bị anh găm chặt trong lòng bàn tay, suốt cả quá trình không hề đưa cô xem, không biết là sắp chiếu bộ phim gì.
Lam Ngọc Anh ngó trải ngó phải một chút Cô phát hiện người xem toàn là các cặp đôi như họ, gần như không có một người nào đi lẻ hay hai người nữ nào, Hơn nữa dường như ai nấy đều thì thăm nói gì đó, nét mặt rất thái quá Cô cảm thán trong lòng, rạp chiếu phim quả nhiên vẫn là nơi dành để hò hẹn.
‘Sau khi tìm được chỗ, chỉ chưa đầy hai phút sau, màn hình quảng cáo đã dừng lại, toàn bộ căn phòng được tắt đèn tối om.
Sau đó là những tiếng nhạc dạo đầu có phần khác biệt vang lên.
Màn hình đen thui, cộng thêm nhạc nền đã tạo ra một bầu không khí rùng rợn.
Khi ghế trước có một cô gái hét ầm lên, Lam Ngọc Anh mới bàng hoàng nhận ra họ đang đi xem phim kinh dị…
Cô len lén nuốt nước bọt.
Rõ ràng căn phòng bật điều hòa chiều nóng nhưng cô chỉ cảm thấy có khí lạnh từ gót chân xộc lên.
Lắng lặng cúi đầu xuống nhìn, Lam Ngọc Anh mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hội từ lúc nào, ướt rườn rượt. Cô lau lên đầu gối nhưng lớp mới xuất hiện cũng rất nhanh, còn tiếng nhạc khiến người ta sởn gai ốc kia thì cứ vang lên mãi chẳng chịu đứt.
Cô bất giác liếc nhìn sang bên cạnh, cô muốn nói chúng ta có thể nào không xem nữa rồi cùng nhau đi về nhà không.
Nhưng cô lại thấy Hoàng Trường Minh lười biếng dựa vào ghế, biểu cảm rất tập trung, có vẻ như đang xem rất say sưa. Cô đành nuốt hết mọi lời muốn nói xuống bung.
Trên màn hình bất ngờ xuất hiện thứ gì đó, tiếng hét của cô gái ngồi đằng trước một lần nữa vang lên.
Lam Ngọc Anh không quan tâm được quá nhiều nữa. Cô nâng tay vịn chặn giữa hai người họ lên, ghé sát về phía anh.
Cô rất ít khi xem mấy loại phim này. Hồi trước khi còn học đại học, Trương Tiểu Du có một thói quen biến thái là cực kỳ đam mê thể loại này, có lần cương quyết kéo cô xem cùng, làm cô sợ hãi đến nỗi cả tối hôm ấy không dám đi vệ sinh. Sau này khi tới mấy công viên trò chơi, cô cũng tuyệt đối tránh xa các khu nhà ma.
“Sao thế?”
Cuối cùng Hoàng Trường Minh cũng nhìn sang phía cô.
Lam Ngọc Anh liếm môi, gượng gạo ấp ủng: “À, em hơi lạnh.“
“Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu, vươn tay khoác vai cô, sau đó hất hàm ra hiệu: “Xem tiếp đi.”
Lam Ngọc Anh đáp một tiếng, đành bấm bụng nhìn lên màn hình.
Bộ phim được chiếu từ từ, bên cạnh những tiếng động cực kỳ chân thật còn là tiếng hét lúc cao lúc thấp của cô gái kia.